Ăn xong cơm chiên, hai chúng tôi ngồi ôm nhau trên ghế sofa xem TV. Anh tựa vào người tôi, đầu gối lên vai, y hệt một con mèo nhỏ lười biếng tìm chỗ ấm áp.
Tôi vòng tay qua cổ anh, tay kia buông lỏng, tự nhiên đặt lên gần ngực anh. Tay còn lại thì cầm điều khiển từ xa, tùy ý chuyển kênh.
Trên màn hình đang chiếu một bộ phim lặng lẽ, tiết tấu chậm rãi. Tôi cũng chẳng mấy để ý, cho đến khi hai nhân vật chính bất ngờ hôn nhau say đắm, quần áo lần lượt rơi xuống, không khí trong phim dần trở nên nóng bỏng.
Mặt anh lập tức đỏ bừng, ánh mắt lảng tránh, như muốn quay đi mà lại lưu luyến chưa nỡ.
Tôi cúi đầu liếc nhìn anh, thấy dáng vẻ ngượng ngùng ấy thì trong lòng bất giác trào lên một chút ý xấu.
Vốn dĩ tay tôi chỉ đặt tùy ý, nhưng lúc này lại cố tình khẽ nhúc nhích. Đầu ngón tay từ tốn lướt qua nơi trước ngực anh, nhẹ nhàng chạm vào từng chút.
Ban đầu như thể vô tình, nhưng rồi dần dần càng thêm rõ ràng, thậm chí còn cố tình chạm vào nơi nhạy cảm, thật khẽ.
Cơ thể anh hơi run lên, như bị điện giật, khẽ hừ một tiếng, mặt càng đỏ hơn.
Tôi cảm nhận được thân thể anh hơi căng lên, phần dưới bắt đầu có phản ứng quen thuộc.
Cuối cùng, anh không nhịn được quay đầu lại trừng tôi, vừa ngượng vừa giận, nhỏ giọng mắng: “Tử Ngang! Anh đừng có cố ý như thế chứ!”
Giọng anh nghe như đang làm nũng, đôi mắt ánh nước, như đang trách móc.
Tôi nhìn anh, môi khẽ cong lên, làm bộ vô tội: “Cố ý gì đâu? Tay tôi chỉ không biết đặt chỗ nào thôi mà.”
Nhưng nói vậy, tay tôi vẫn không ngừng lại, còn cố tình cọ nhẹ thêm một cái.
Anh giật mình, người rụt lại một chút, giọng nhỏ xíu: “Anh… đúng là cố ý mà!”
Tôi bật cười, lần này không giấu nữa, bàn tay đặt hẳn lên ngực anh qua lớp áo, nhẹ nhàng xoa, giọng thấp xuống: “Ừ thì... cố ý đấy. Ai bảo em xem phim mà mặt đỏ đến đáng yêu như thế.”
Anh vừa đỏ mặt vừa đẩy tay tôi ra, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Không có đâu… Đừng sờ bậy nữa.”
Nhưng lực đẩy mềm đến chẳng khác gì gãi ngứa. Tôi bắt lấy tay anh, kéo lên môi hôn khẽ một cái, giọng trầm xuống: “Không động đậy nữa à? Vậy em nói đi… đến đoạn này rồi, em không nghĩ gì thật sao?”
Anh trừng mắt liếc tôi một cái, rồi xoay đầu đi, lẩm bẩm: “Không nghĩ! Muốn xem TV!”
Nhưng cơ thể vẫn dựa sát vào tôi, hai chân vô thức kẹp lại như muốn che giấu gì đó.
Tôi cười khẽ, tay trượt xuống từ ngực anh đến eo, giọng trêu chọc: “Miệng thì mạnh thật... nhưng phía dưới chắc lại bắt đầu rồi nhỉ?”
Anh giật mình, đấm tôi một cái rõ mạnh: “Không có! Đừng nói nữa mà!”
Tôi cười, đầu ngón tay lướt qua lớp vải giữa hai chân anh, quả nhiên cảm nhận được chút ấm nóng. Anh khẽ rùng mình, trừng tôi, mặt đỏ bừng: “Tử Ngang! Anh... đúng là đồ xấu xa!”
Tôi ghé sát tai anh, thì thầm: “Hửm? Tối qua anh ‘xấu’ như thế mà em lại chẳng chê chút nào…”
Anh đỏ mặt nép vào lòng tôi, giọng rầu rĩ: “Cãi không lại anh… Không thèm nhìn nữa đâu.”
Tôi ôm anh chặt hơn, giọng dịu lại: “Không xem phim nữa thì nhìn anh đi, được không?”
Anh không đáp, chỉ nép vào lòng tôi, hơi thở dồn dập, rõ ràng là đang xấu hổ.
Tôi vặn nhỏ âm lượng TV, tay vuốt nhẹ lưng anh, thì thầm hỏi: “Đừng giận, để anh dỗ em nhé?”
Anh lầm bầm: “Hừ… Anh dỗ chẳng khéo đâu…” Nhưng giọng lại giống như đang mong chờ.
Anh rúc vào ngực tôi thêm một lát, rồi khẽ ngẩng đầu, cằm tựa lên ngực tôi, ngước nhìn bằng đôi mắt long lanh.
Mặt anh đỏ bừng, như quả đào chín mọng, trong ánh mắt vừa e thẹn vừa có chút chờ đợi.
Cắn nhẹ môi, do dự vài giây, cuối cùng anh nhỏ giọng: “Vậy… anh hôn em một cái đi…”
Tiếng anh nhẹ đến nỗi gần như chỉ là hơi thở, ngữ điệu run run, như làm nũng lại như sợ bị tôi trêu.
Tôi cúi đầu nhìn anh, tim mềm nhũn. Khóe môi bất giác cong lên, giọng trầm ấm: “Chỉ hôn thôi à? Yêu cầu vậy mà dễ quá.”
Anh trừng tôi một cái, mặt càng đỏ, giận dỗi nói nhỏ: “Anh… không muốn thì thôi! Không thèm nữa!”
Nói vậy, nhưng cằm vẫn không rời khỏi ngực tôi, rõ ràng là đang chờ.
Tôi mỉm cười, tay luồn ra sau cổ anh, kéo anh lại gần, giọng thì thầm: “Ngốc ạ… sao lại không muốn.”
Tôi cúi đầu, nhẹ nhàng chạm môi anh như một cái chạm khẽ.
Anh nhắm mắt lại, hàng mi khẽ run, hơi thở ấm nóng phả lên má tôi.
Tôi không dừng lại, chạm môi thêm lần nữa, rồi dần dần sâu hơn. Đầu lưỡi len vào tìm kiếm, nhẹ nhàng cuốn lấy anh, vừa dịu dàng vừa đầy khao khát.
Anh khẽ rên một tiếng, tay bấu lấy áo tôi, như muốn giữ lại mà cũng như muốn trốn đi.
Nụ hôn kéo dài, đến khi tôi cảm nhận được thân thể anh mềm hẳn ra trong vòng tay.
Tôi buông môi anh ra, thấy anh vẫn nhắm mắt thở dốc, môi hồng ướt át, xinh đẹp đến mức khiến tôi không nỡ rời mắt.
Tôi thì thầm: “Vậy đã đủ chưa? Hay là… cần thêm lần nữa?”
Anh mở mắt, trừng tôi bằng đôi mắt hơi ướt, thì thầm: “Anh… chỉ biết bắt nạt em… Một lần là đủ rồi…”
Nhưng giọng anh không hề có ý từ chối, ngược lại còn như đang chờ đợi.
Tôi cười khẽ, dùng ngón tay lau qua khóe môi anh, giọng trầm thấp: “Một lần thì sao đủ… Tối qua em đâu có nói vậy.”
Anh xấu hổ đấm nhẹ tôi một cái: “Đừng nhắc tối qua! Chỉ một lần thôi, đừng có mà được đà lấn tới!”
Tôi bắt lấy tay anh, kéo lại gần, hôn nhẹ lên đầu ngón tay: “Không đòi gì nhiều… chỉ là muốn nhìn em lúc mặt đỏ thế này thôi. Đẹp lắm.”
Anh hừ nhẹ, lại rúc vào lòng tôi, nhỏ giọng lầm bầm: “Toàn lời đường mật… không tin anh đâu.” Nhưng khóe môi khẽ cong lên, rõ ràng đang vui.
Tôi ôm anh chặt hơn, tay nhẹ nhàng vuốt lưng anh: “Không tin à? Vậy để anh hôn thêm vài cái cho tin nhé?”
Anh ngẩng đầu trừng tôi: “Không được… hôn nhiều em sẽ thở không nổi…”
Tôi bật cười, cúi xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên trán anh, thì thầm: “Được rồi… không hôn nữa. Vậy ôm em xem TV thôi nhé?”
Anh khẽ gật đầu: “Ừm… nhưng tay anh phải ngoan một chút đấy.”
Tôi thì thầm bên tai: “Rồi rồi, anh nghe lời mà.”
TV vẫn mở, nhưng tâm trí của cả hai đã chẳng còn đặt ở màn hình nữa rồi...