Sau Khi Tôi Công Khai Hẹn Hò Với Hotboy Của Trường, Khiến Tên Thanh Mai Trúc Mã Lại Tức Giận Mà Nhảy

Chương 10: Cậu trúng bùa à, trông như thằng điên thế

Trước Sau

break

Cơ mặt của Bạch Vi giật giật, cô cố gắng nén cơn giận lại.

Cô miễn cưỡng duy trì nụ cười trên môi: “Vậy… tớ sẽ đổi cái khác. Nam Chi, cậu vẫn còn giận chuyện cũ sao? Chúng ta từng là bạn bè mà!”

Nam Chi không biểu cảm, cắt ngang lời cô ấy: “Là cậu cứ nhất quyết hỏi ý kiến của tớ. Khi tớ đánh giá khách quan thì cậu lại không thích nghe, cho rằng tớ đang đưa ra ý kiến chủ quan.”

Nam Chi có một đôi mắt đào hoa, khi cười thì mắt long lanh như chứa cả mùa xuân, nhưng khi không cười lại toát ra vẻ lạnh lùng và hờ hững.

Bạch Vi giật mình, cả người khẽ run lên.

Cô luống cuống chạy vào phòng thử đồ, lúng túng đóng cửa lại, rồi ngồi xổm xuống khóc không thành tiếng.

Dựa vào cái gì mà Nam Chi có thể làm cô mất mặt trước mặt mọi người như vậy chứ?

Từ nhỏ, cô đã bị người bố nghiện rượu hành hạ, trên người vết thương mới chồng chất vết thương cũ, vậy mà cô vẫn phải đứng ra che chở cho người mẹ nhu nhược của mình.

Sau này, khi không còn cha mẹ, cô suýt chút nữa bị bà dì ép nghỉ học. Mỗi ngày làm ba công việc để tiết kiệm tiền, cô chỉ dám gặm bánh bao khô không khốc, đến mì tôm cũng là một thứ xa xỉ.

Bạch Vi sẽ không bao giờ quên những đêm đó, cô ngồi ngoài đường đón gió lạnh, mắt đã khô cạn chẳng thể rơi được một giọt lệ nào. Cô ăn ngấu nghiến những món ăn mà ông chủ tốt bụng để lại cho mình, tự hỏi liệu cuộc sống sau này có tiếp tục tồi tệ như thế này không.

Cuối cùng, cô đã cố gắng thi đỗ vào Đại học Kinh Châu, rời khỏi nhà dì, vui mừng khôn xiết khi gặp lại Phùng Tư Niên. Nhưng cô không dám gặp cậu ấy, cảm thấy bản thân mình đã thấp hèn đến mức không xứng với Phùng Tư Niên rực rỡ như vầng trăng sáng.

Nhưng vầng trăng của cô vẫn tìm thấy cô. Sự tái hợp của họ không hề dễ dàng, nhưng Nam Chi vẫn cứ như xưa, thật chướng mắt.

Nam Chi chẳng hiểu gì cả, dựa vào cái gì mà cô lại đánh giá cô ấy như vậy!

Thấy Bạch Vi mãi không đi ra, Phùng Tư Niên lo lắng gõ cửa: “Vi Vi, em không sao chứ?”

Bên trong không có bất kỳ tiếng đáp lại nào, cậu quay đầu lại đầy tức giận, nhíu mày trách móc Nam Chi: “Nam Chi, cậu đừng quá đáng thế chứ! Hồi cấp ba đã ức hiếp Bạch Vi không cho tớ uống sữa đậu nành cô ấy chuẩn bị, bây giờ lại nói cô ấy không đẹp. Cậu không cần phải thù hận tớ đến tận bây giờ chỉ vì tớ đã vứt món quà sinh nhật cậu tặng đâu! Lúc đó tớ cũng đã mua một món đồ giá trị hơn để trả lại, nhưng cậu không lấy!”

Nghe những lời này, người bình thường đã sớm nổi cơn tam bành, cả ba người Vạn Hiểu San đều tức đến sôi máu, chỉ muốn xông vào đấm cho cậu ta một trận.

Nam Chi kéo họ lại, cảm xúc vẫn không chút dao động.

“Phùng Tư Niên, có thời gian trách móc tôi, chi bằng nghĩ cách an ủi bạn gái nhỏ của cậu đi,” Ánh mắt cô khẽ liếc sang một bên, chỉ vào đám người đang hóng chuyện bên ngoài cửa, “Cậu trúng bùa à, trông như thằng điên thế.”

Phùng Tư Niên càng thấy cô bình tĩnh, cục tức trong lòng càng dâng lên, không cách nào giải tỏa được.

Vì sao cô lại như vậy? Rõ ràng trước đây khi cô nhìn cậu, ánh mắt luôn tràn đầy ánh sáng.

Nam Chi không còn tâm trạng ở lại, cô nói với ba người bạn: “Chúng ta đi thôi.”

Vạn Hiểu San trước khi đi đã giơ ngón giữa về phía Phùng Tư Niên, im lặng chửi một tiếng: "Đồ ngu!"

Phùng Tư Niên uất ức, nhưng rất nhanh sau đó lại nhớ ra Bạch Vi vẫn đang trong phòng thử đồ.

Cậu mặc kệ chuyện nam nữ, định đẩy cửa bước vào xem cô ấy có sao không, thì Bạch Vi đã tự mình bước ra.

Mắt Bạch Vi đỏ hoe, lớp trang điểm được chăm chút cẩn thận trên mặt bị nước mắt làm nhòe đi. Phùng Tư Niên nhìn thấy, xót xa vô cùng, liền ôm cô ấy vào lòng.

Cô ấy nức nở khóc: “Tư Niên, lẽ ra em nên là một người như thế nào?”

Phùng Tư Niên yêu thương vỗ nhẹ lưng cô: “Vi Vi, trong lòng anh, em vẫn luôn là cô gái kiên cường và độc lập mà anh từng biết.”

Nhân viên đứng lặng lẽ ở phía xa, đợi cặp đôi này thân mật xong, rồi mới tiến đến tính tiền chiếc váy mà cô gái đã khóc ướt.

Sau khi an ủi Bạch Vi xong, Phùng Tư Niên lại đưa cô ấy đi dạo quanh các cửa hàng.

Cậu ấy chọn cho Bạch Vi rất nhiều bộ quần áo: “Gói hết lại.”

Ban đầu còn lẩm bẩm trong lòng rằng trạng thái tinh thần của cặp đôi này có vẻ không bình thường, nhưng giờ đây cô nhân viên đã vui vẻ nhận lấy: “Vâng, sẽ gói lại cho quý khách ngay.”

Cô ấy gói xong quần áo, mỉm cười rạng rỡ hỏi: “Tổng cộng là năm nghìn bốn trăm tệ, quý khách thanh toán bằng Wechat, Alipay hay quẹt thẻ ạ?”

Phùng Tư Niên lấy ra một chiếc thẻ ngân hàng: “Quẹt thẻ.”

Sau khi quẹt thẻ xong, cô nhân viên cười càng tươi hơn, hai tay đưa lại chiếc thẻ: “Rất hân hạnh được phục vụ quý khách lần sau.”

Bạch Vi vui vẻ khoác tay Phùng Tư Niên: “Cảm ơn anh Tư Niên, tâm trạng của em tốt hơn nhiều rồi. Lát nữa chúng ta đi mua túi xách nhé?”

Cậu ấy cưng chiều đáp: “Được.”

Vạn Hiểu San càng nghĩ càng tức giận: “Chi Chi, cứ thế mà bỏ qua cơ hội chửi cái tên tra nam đó sao?”

Cảnh Điềm Điềm phụ họa: “Đúng đó, mặt mũi nào mà cậu ta dám trách móc cậu chứ?”

Lê Tử Manh vẫn còn xấu hổ vì chuyện nhiệt tình đẩy thuyền cho cặp thanh mai trúc mã Nam Chi và Phùng Tư Niên ban đầu, nên không dám nói gì.

“Tuyệt giao là do tớ đề nghị, người hối hận cũng là cậu ta, tớ chẳng có gì phải tức giận cả.”

Nam Chi không phải là chưa từng buồn bã, đau lòng. Sau khi tận mắt thấy Phùng Tư Niên ném miếng ngọc bội quý giá của cô xuống hồ, cả tháng sau đó, mỗi tối cô đều trốn trong chăn khóc thầm.

Khoảng thời gian đó năm cuối cấp ba, bài vở rất nhiều. Cả một tháng đó cô không đêm nào ngủ ngon, ban ngày lại phải cố gắng gượng để nghe giảng, làm bài tập, thậm chí có lần vì quá kiệt sức mà ngất đi.

Khi đó Đường Viên đã sợ hãi đến phát khóc, vừa khóc vừa mắng Phùng Tư Niên không phải người.

Vào lúc đó Phùng Tư Niên không đến lớp, bận rộn an ủi Bạch Vi và đưa cô ấy đi chơi khắp nơi, hoàn toàn không biết Nam Chi đã phải nhập viện vài ngày.

Sau này cô đã nghĩ thông suốt, một thiên tài tương lai của đất nước không nên chìm đắm trong chuyện tình cảm nam nữ. Người khôn không sa vào lưới tình, còn cô thì sẽ tiến thẳng lên thạc sĩ, tiến sĩ!

Bốn người dạo một vòng, mua khá nhiều đồ rồi quay về ký túc xá.

Trong lúc xếp hàng chờ đến lượt tắm, Lê Tử Manh nhàm chán lướt diễn đàn của trường.

Bài viết mới nhất là ảnh chụp Phùng Tư Niên ân cần xách túi lớn túi nhỏ đưa Bạch Vi về đến dưới ký túc xá, hai người còn trao nhau một nụ hôn chúc ngủ ngon.

Bên dưới bình luận đều là những lời ghen tị và chúc phúc đồng lòng.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc