“Chi Chi, con có thích Tư Niên không?” Người phụ nữ ôn tồn hỏi cô bé chỉ cao hơn chiếc bàn trà một chút.
Cô bé ra sức gật đầu, giọng nói non nớt đáp: “Thích ạ, Chi Chi thích Tư Niên nhất!”
Người phụ nữ cười tươi rạng rỡ: “Vậy sau này làm con dâu nhà chúng ta nhé, được không?”
Cô bé lén nhìn cậu bé bên cạnh. Cậu không hề phản đối mà còn lén đỏ cả vành tai. Thế là cô bé cười toe toét, để lộ chiếc răng cửa vừa rụng: “Được ạ!”
…
Nam Chi đột ngột tỉnh giấc, bên tai vẫn văng vẳng câu trả lời mạnh mẽ, dứt khoát của cô lúc nhỏ.
“Chi Chi, cậu nghe nói gì chưa? Gần đây Phùng Tư Niên đang lùng sục khắp thành phố để tìm hoa hồng đỏ, có phải cậu ấy sắp tỏ tình với cậu không?”
Bạn cùng phòng Lê Tử Manh đột nhiên thò đầu xuống từ giường tầng trên, Nam Chi mới hoàn hồn khỏi giấc mộng vừa rồi.
Phùng Tư Niên là thanh mai trúc mã của Nam Chi. Từ hồi còn học mẫu giáo, hai gia đình họ Nam và họ Phùng đã rất thân thiết. Hai đứa luôn như hình với bóng, tình cảm vô cùng tốt đẹp trong mắt người ngoài. Cả hai không chỉ đứng nhất nhì thành phố An Hòa về điểm thi đại học mà còn cùng đỗ vào trường danh tiếng là Đại học Kinh Châu.
Mọi người đều cho rằng hai người sẽ ở bên nhau, Nam Chi trước kia cũng nghĩ như vậy.
Nghe bạn nói, cô cúi mắt xuống: “Thật sao?”
Thế nhưng rõ ràng cô bị dị ứng phấn hoa cơ mà.
Năm Nam Chi sáu tuổi, cô và Phùng Tư Niên vô tình đi lạc vào khu vườn sau của một nhà nọ. Nam Chi lên cơn sốc phản vệ và ngất xỉu. Phùng Tư Niên không thể bế cô, chỉ có thể loạng choạng chạy ra đường, quỳ xuống giữa đường cầu xin chủ xe đi ngang qua cứu cô. Từ sau lần đó, Phùng Tư Niên luôn cố ý không để cô đến gần hoa.
Nam Chi chưa từng nghe Phùng Tư Niên nhắc đến việc quen một cô gái nào mới, nhưng cô cũng không nghĩ đối tượng tỏ tình là mình.
Sau khi Bạch Vi xuất hiện, cô và Phùng Tư Niên không thể quay lại khoảng thời gian vô tư vô lo thuở bé nữa.
Dù sau đó, Phùng Tư Niên đối xử với cô vẫn như xưa, nhưng thỉnh thoảng cô vẫn thấy một tia không cam lòng xẹt qua đáy mắt cậu.
Nghĩ đến Bạch Vi, ánh mắt Nam Chi chùng xuống.
Bạch Vi là nữ sinh chuyển trường vào năm cấp ba. Cô ấy buộc tóc đuôi ngựa cao, làn da trắng đến tái nhợt hơn người thường. Quần áo đã bạc màu, từ đầu đến chân đều toát lên thân phận học sinh nghèo. Thế nhưng cô ấy lại có vẻ mặt kiên định, khí chất lạnh lùng, thậm chí không thèm liếc mắt đến các học sinh phía dưới bục giảng.
Sau khi giáo viên rời đi, ánh mắt Bạch Vi lướt qua cả lớp, chỉ còn một chỗ trống duy nhất ở góc lớp cạnh cửa sổ, cũng chính là chỗ ngồi bên cạnh Phùng Tư Niên.
Cô ấy hơi nhíu mày, đứng trên bục giảng một lát rồi mới do dự đi tới.
Phùng Tư Niên đang gục xuống bàn ngủ. Bạch Vi khẽ gõ lên mặt bàn: “Chào bạn, tôi có thể ngồi cạnh bạn không?”
Đường Viên vốn thích hóng chuyện, cô bé chọc chọc vào tay Nam Chi: “Chi Chi này, cậu ấy muốn ngồi cạnh Tư Niên nhà cậu kìa.”
Nam Chi nhìn theo ánh mắt Đường Viên. Đúng như dự đoán, Phùng Tư Niên cáu kỉnh bảo Bạch Vi cút đi.
Bạch Vi không hề nao núng, kéo ghế ra ngồi xuống, lấy một quyển sách đặt giữa hai bàn: “Đừng hiểu lầm, tôi không có ý định tiếp cận cậu, chỉ là trong lớp không còn chỗ trống. Quyển sách này coi như ranh giới, chúng ta không ai đụng đến ai.”
“Cậu ấy là người đầu tiên không lùi bước trước thái độ nóng nảy của Phùng Tư Niên đấy,” Đường Viên thì thầm, ghé sát lại: “Chi Chi, cậu không cảm thấy lo lắng à?”
Nam Chi quay đầu lại không chút hứng thú, tiếp tục làm bài tập: “Giai đoạn cấp ba quan trọng lắm, học hành cho tốt đi.”
Đường Viên cười với vẻ đầy ẩn ý: “Được rồi được rồi, tớ tin Phùng Tư Niên sẽ không có hứng thú với cậu ấy đâu, dù gì cậu cũng là một cô thanh mai vừa có tài vừa có sắc, người từ trên trời rơi xuống sao địch lại nổi chứ?”
Nam Chi không ngờ, cuối cùng lời nói đó lại ứng nghiệm.
Từ khi Bạch Vi chuyển đến, cô ấy chưa từng chủ động nói chuyện với Phùng Tư Niên một câu nào. Phùng Tư Niên từ thái độ coi thường ban đầu, dần dần chấp nhận người bạn cùng bàn trầm lặng như vậy.
Cho đến một ngày tan học buổi tối, Phùng Tư Niên đi ngang qua con hẻm, cứu được Bạch Vi đang bị người ta vây lại.
Phùng Tư Niên đứng dưới ánh đèn mờ, lướt mắt qua bờ vai bị rách áo của cô ấy, cởi áo khoác ném lên người Bạch Vi.
Bạch Vi sững sờ, run rẩy nói lời cảm ơn.
Có lẽ trong lúc yếu lòng, người ta dễ dàng buông bỏ phòng bị. Cô ấy ôm chặt chiếc áo khoác và bắt đầu kể về xuất thân của mình.
Cậu khi đó mới biết, Bạch Vi có một người bố bạo lực và một người mẹ nhu nhược. Tiền học phí bấy lâu nay đều do một tay cô ấy tự kiếm được. Người bố nghiện cờ bạc nợ nần chồng chất, bị chủ nợ tìm đến, suýt nữa cô ấy đã bị làm nhục.
Mối quan hệ của hai người bắt đầu từ đêm đó, thậm chí gia nhập cả Nam Chi và trở thành một bộ ba.
Nam Chi vẫn như thường lệ, không lấy làm lạ, thói quen mang trà dưỡng sinh cho Phùng Tư Niên.
Dạ dày cậu ấy không tốt, trong trà cô đều cho thêm các vị thuốc bổ dạ dày.
Một buổi sáng nọ, Nam Chi vẫn như mọi khi đặt chiếc bình giữ nhiệt đựng trà dưỡng sinh lên bàn Phùng Tư Niên.
Cô vừa đi, Bạch Vi liền đổ trà trong bình vào thùng rác, lấy cốc nhựa của mình ra. Cô ấy mở chiếc cốc đã sờn hết cả, đổ thứ chất lỏng màu trắng kem vào.
Nam Chi nghe thấy tiếng Đường Viên kinh ngạc mới phát hiện ra trà dưỡng sinh đã bị Bạch Vi đổ đi, cô nhíu mày ngăn lại: “Cậu đổ cái gì vào đấy?”
Bạch Vi khó hiểu đáp: “Đậu nành.”
Đường Viên tức giận bật cười: “Cậu đổ trà của Chi Chi làm gì vậy? Trà dưỡng sinh của Chi Chi pha đều là thảo dược rất đắt tiền, cậu cứ thế đổ đi đã hỏi ý kiến Phùng Tư Niên chưa?”
Nhắc đến tên Phùng Tư Niên, Bạch Vi lại càng có lý: “Cậu ấy đồng ý rồi đấy, thì sao?”
Nam Chi kéo Đường Viên ra sau mình, trầm mặt chất vấn Bạch Vi: “Cậu không biết Phùng Tư Niên không được đụng vào các sản phẩm từ đậu sao, cậu muốn hại cậu ấy à?”
Bạch Vi nghe vậy sững người: “Xin lỗi, tôi không biết điều này. Cậu ấy nói hôm qua cậu ấy muốn uống đậu nành do tôi pha.”
Nam Chi thấy cô ấy nhận lỗi, cũng không định truy cứu nữa: “Dạ dày Phùng Tư Niên không tốt, không uống được đậu nành, cậu làm ơn đổ nó đi.”
Phùng Tư Niên vừa vào cửa lớp đã thấy chỗ ngồi của mình có khá nhiều người vây quanh, cậu nhanh chân đi tới.
Không đợi người trong cuộc giải thích, cậu đã chắn trước mặt Bạch Vi, mặt nặng trình trịch chất vấn Nam Chi: “Cậu ăn hiếp Bạch Vi à?”
Nam Chi không ngờ Phùng Tư Niên vốn dĩ luôn bảo vệ mình một cách vô điều kiện, giờ lại ở trước mặt mọi người, bất kể đúng sai mà chỉ trích cô: “Tôi không ăn hiếp cậu ấy, chỉ là nói với cậu ấy cậu không uống được đậu nành.”
Phùng Tư Niên trong nhận thức của cô rõ ràng là một người chính trực và lý trí, bây giờ lại không hề hỏi lý do mà kết tội cô là kẻ làm hại.
Phùng Tư Niên vặn nắp bình ra, không màng sự ngăn cản của Bạch Vi mà uống cạn một hơi.
Bạch Vi kinh hô: “Phùng Tư Niên, cậu không muốn sống nữa sao?”
Nam Chi nhìn cậu ấy đưa chiếc cốc rỗng đến trước mặt mình, như muốn chứng minh điều gì đó. Cô nắm chặt bàn tay. Đầu ngón tay hằn sâu vào lòng bàn tay, nhưng cô lại không hề cảm thấy đau đớn, chỉ thấy lồng ngực nghẹt thở đến mức không thở nổi.
Phùng Tư Niên nhìn Bạch Vi một cái, ánh mắt ấm áp: “Cô ấy dậy sớm chuẩn bị đậu nành cho tôi, tôi nhất định phải uống hết.”
Hàng mi Nam Chi run rẩy dữ dội mấy cái, cuối cùng cũng kìm nén được cảm xúc đang cuộn trào trong lòng.
Cậu nói Bạch Vi dậy sớm pha đậu nành cho cậu, nhưng những năm qua cô cũng dậy sớm để tự tay nấu trà dưỡng sinh cho cậu. Thế mà cậu chưa bao giờ nhắc đến, cứ thế coi sự quan tâm của cô là điều hiển nhiên.
“Được,” Nam Chi khẽ thở ra một hơi, lồng ngực nặng trĩu khó thở, “Phùng Tư Niên, cậu giỏi lắm.”