"Á!"
Một tiếng kêu thảm thiết xé tan màn đêm, đánh thức Thường Ngọc Phượng. Cô giật mình tỉnh giấc, nhìn lên trần nhà quen thuộc, lòng còn chưa hết bàng hoàng. Trái tim nhỏ bé đập thình thịch như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Đầu óc cô vẫn còn mơ màng.
Má nó! Thằng cha đứa mẹ nào vừa hú vậy?
Đang có giấc mơ đẹp muốn chết, kiểu này chắc chắn gặp báo ứng!
Cuối cùng cũng hoàn hồn, Thường Ngọc Phượng chửi thầm trong lòng, rồi quay đầu nhìn về phía giường đối diện.
Đổng Chí Phương, bạn học kiêm bạn cùng phòng của cô.
Lúc này, trán Đổng Chí Phương lấm tấm mồ hôi, mồ hôi còn chảy dài xuống hai má. Trong mắt cô ta, sự điên cuồng và sợ hãi đan xen, cơ mặt hơi co giật, hai tay nắm chặt.
Đây là gặp ác mộng hả?
Ác mộng gì mà dọa người ta đến mức này?
"Mình... mình đã trở lại rồi!"
Giọng Đổng Chí Phương khàn khàn, mang theo kinh ngạc và khó tin, khiến Thường Ngọc Phượng nhíu mày.
Ý gì đây?
"Mình... mình thật sự đã trở lại rồi sao?"
Nghe cái giọng điệu này... Chẳng lẽ cô bạn này xuyên không rồi hả?
Thường Ngọc Phượng cũng chẳng trách mình suy diễn nhiều, tại chính cô cũng là dân xuyên không, hơn nữa còn là xuyên từ trong bụng mẹ cơ.
Thường Ngọc Phượng lập tức nhắm mắt lại, rồi lại hé mắt ra một chút, lén quan sát Đổng Chí Phương.
Đổng Chí Phương lúc này vẫn chưa hoàn hồn sau cơn khiếp sợ. Cô ta đưa hai tay lên trước mặt, hết nhìn trái lại nhìn phải, như thể trên tay có cái gì đó biến đổi đến mức khó tin vậy.
Hành động này trong mắt Thường Ngọc Phượng, nếu cô không phải người đầu óc hay bay bổng, đoán rằng đối phương có thể là trọng sinh, thì lúc này nhìn biểu hiện của Đổng Chí Phương, kiểu gì cũng thấy giống như một người có vấn đề về thần kinh, đầu óc có chút không bình thường.
Một lúc lâu sau, trên mặt cô ta bỗng nhiên nở một nụ cười quỷ dị: "Mình đã trở về rồi, mình thật sự đã trở về rồi, tốt quá!"
Ngay sau đó, Thường Ngọc Phượng thấy biểu cảm trên mặt Đổng Chí Phương thay đổi, trở nên dữ tợn, vặn vẹo, còn mang theo hận ý vô tận, khiến Thường Ngọc Phượng lạnh sống lưng. Sao Đổng Chí Phương lại trông như sắp biến thành quái vật đến nơi vậy?
Tuy nhiên, chẳng bao lâu sau, Đổng Chí Phương lại khôi phục vẻ mặt bình thường, rồi cảnh giác nhìn xung quanh. Thường Ngọc Phượng vội vàng nhắm chặt mắt lại, giả vờ như mình vẫn còn đang ngủ say.
Khoảng vài phút sau, nghe thấy tiếng sột soạt, có người xỏ dép lê xuống giường. Thường Ngọc Phượng mở mắt ra, định giả bộ như mình vừa mới tỉnh dậy.