Lúc này, Liễu ma ma bước tới bên cạnh, nhẹ giọng bẩm:
“Nương nương, Thái tử điện hạ, các món đã chuẩn bị xong.”
Hoàng hậu gật đầu:
“Tuế Tuế, hôm nay đều là những món ngươi thích nhất. Dì còn bảo Liễu ma ma làm thêm tuyết trà tô cho ngươi nữa, lát nữa nhất định phải ăn nhiều một chút đấy.”
Nói rồi, Hoàng hậu đứng dậy, nắm tay Cố Tuế An cùng đi ra ngoài sảnh.
“Vâng ạ!”
Nghe có cả tuyết trà tô, ánh mắt Cố Tuế An lập tức sáng rỡ, khóe môi cong lên. Tay nghề làm tuyết trà tô của Liễu ma ma có thể nói là ngon nhất thiên hạ.
Lý Trọng Yến đi song song bên cạnh, ánh mắt lặng lẽ nhìn nụ cười rạng rỡ kiều diễm của nàng, đáy mắt thoáng một tia âm u.
Sau bữa trưa phong phú, Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt đôi đũa xuống, quay sang Cố Tuế An, ánh mắt dịu dàng:
“Tuế Tuế, ăn no rồi đúng không? Hay là ra ngoài đi dạo một chút cho tiêu cơm.”
Cố Tuế An hiểu rõ ý tứ. Hoàng hậu muốn để nàng rời đi, để dì có thể trò chuyện riêng với Thái tử.
Vì thế, sau khi hành lễ với Hoàng hậu và Thái tử, Cố Tuế An liền rời khỏi nội điện, chậm rãi bước ra ngoài.
“Yến Nhi, lần này đi dẹp loạn, trong lòng con đã chuẩn bị kỹ chưa?” Hoàng hậu nhíu mày, vẻ mặt lo lắng nhìn Lý Trọng Yến.
Lý Trọng Yến chậm rãi thu lại ánh mắt đang dõi theo bóng người khuất xa ngoài sân, rồi quay sang nhìn Hoàng hậu.
“Mẫu hậu, người không cần lo. Nhi thần trong lòng đã có tính toán.”
Giọng hắn trầm ổn mà chắc chắn, khiến người nghe không khỏi an tâm.
“Vậy thì tốt. Nghe được lời này, bổn cung cũng bớt lo một phần.”
Hoàng hậu khẽ gật đầu, rồi lại than nhẹ:
“Nói đến Tuế Tuế, chỉ còn ba tháng nữa là cập kê. Ta vốn định chờ sau lễ cập kê sẽ xin Hoàng thượng ban hôn cho hai đứa, giờ xem ra đành phải tạm gác lại.”
“Việc này không cần vội, đợi nhi thần trở về rồi tính.”
Lý Trọng Yến nhàn nhạt đáp, tiện tay lấy một quả nho bỏ vào miệng, sắc mặt bình thản như thể mọi chuyện đều nằm trong tay hắn.
Hoàng hậu liếc hắn một cái, hờn giận trách mắng:
“Không vội? Ta thấy con bình thường cũng chẳng mặn mà gì với Tuế Tuế cả. Nếu nhân lúc con đi dẹp phỉ, Tuế Tuế lỡ như phải lòng người khác thì xem con có cuống cuồng lên không cho biết!”
Bà cũng không phải nói chơi. Tuế Tuế từ nhỏ đã đáng yêu như viên ngọc nhỏ, xinh xắn đến mức ai ôm cũng không muốn buông. Giờ nàng lại càng xinh đẹp rực rỡ, dung nhan khuynh thành, tính tình lại dịu dàng ngoan ngoãn.
Ở kinh thành này, có công tử nhà nào mà không mong cưới được nàng?
Dù mọi người đều ngầm hiểu Tuế Tuế là người được “định sẵn” cho vị trí Thái tử phi – bởi từ nhỏ đã lớn lên bên Thái tử – nhưng nhìn cách Tuế Tuế cư xử, rõ ràng nàng vẫn chưa thông suốt.
Lỡ như nàng gặp được một nam tử tốt hơn, tính tình lại ôn hòa, dịu dàng hơn nhi tử bà, chẳng phải sẽ khiến con trai bà phải hối hận đến phát điên sao?
Nghe xong lời Hoàng hậu, ánh mắt sâu thẳm của Lý Trọng Yến khẽ hạ xuống. Hàng mi dài phủ xuống che lấp cảm xúc cuồn cuộn bên trong — một loại chấp niệm cố chấp, không dễ gì lay chuyển.
Nam nhân khác?
Hắn xem ai dám!