“Cảm ơn trưởng phòng, em yêu anh muốn chết, anh tốt với em quá đi!”
Chu Châu cầm lấy hộp thức ăn, mở ra nhìn, bỏ thêm hành thái ớt cay không có rau thơm, hoàn toàn dựa theo khẩu vị của cậu, cậu ăn hai miếng mới nhớ tới hỏi: “Trưởng phòng, chiều nay anh đi ra ngoài sao?”
Không biết lúc cậu mộng tinh có phát ra tiếng không, chuyện này nếu như bị Thẩm Tử Án nghe được thì không còn là chuyện anh em hay không anh em nữa, quá mất mặt! Mỗi lần nằm mơ giữa đêm cậu sẽ lại nhớ tới khoảnh khắc xấu hổ ấy!
Cũng may, câu trả lời của Thẩm Tử Án khiến cậu yên tâm phần nào: “Buổi chiều thầy tìm anh, nên anh phải đến viện một chuyến.”
Chu Châu yên tâm tiếp tục hưởng thụ đầu uy, âm thanh ăn bún vang vọng khắp phòng ký túc xá.
Ăn được một nửa, Chu Châu đột nhiên ý thức được…
Cậu cũng không biết vì sao cậu lại có thêm một cái l*и, cũng không giải quyết được, vậy thì tại sao lại không hỏi Thẩm Tử Án nhỉ?
Đầu tiên, bây giờ trong ký túc xá chỉ có hai người là cậu và Thẩm Tử Án, thiên thời địa lợi nhân hòa, cực kỳ phù hợp. Ngoài ra, Thẩm Tử Án là người đáng tin cậy hay không, Chu Châu tin rằng cho dù anh biết trên người cậu phát sinh dị thường cũng sẽ không dùng ánh mắt quái dị nhìn cậu, mà sẽ giúp cậu nghĩ cách giải quyết.
Giống như lúc trước cậu lỡ cúp học một môn chuyên ngành tương đối khó, còn không biết xấu hổ nhờ Kỷ Tự Nam vạch kiến thức trọng điểm cho, còn ngượng ngùng để người ta bổ túc cho mình, liền thử thăm dò nói với Thẩm Tự Án, kết quả Thẩm Tự Án không hề trách cứ cậu dù chỉ một câu, cũng không thể hiện bất cứ cảm xúc tiêu cực nào, kỳ nghỉ đông ở lại với cậu mở bếp nhỏ cho cậu thi lại.
Bỗng nhiên Chu Châu không còn băn khoăn nữa, chỉ cảm thấy, nói cho Thẩm Tử Án là xong rồi, anh chắc chắn sẽ có cách, cho dù không có cách thì cũng còn hơn là cậu không biết gì còn phải chịu đựng một mình, chịu đựng thì thôi đi, còn không nhịn được mà tự chơi l*и nữa!
Phi, cậu tự phỉ nhổ chính mình!
Vì thế cậu không ăn nửa phần bún còn lại, một tiếng trống khiến tinh thần càng thêm hăng hái, lại suy tam mà kiệt, Chu Châu liều mạng lớn tiếng nói: “Trưởng phòng, bây giờ anh có bận gì không?”
Thẩm Tử Án dường như đang tranh đấu với gì đó, giống như mô hình, nghe vậy thì nói: “Không có việc gì, làm sao vậy?”
“Em muốn…” Lời đến bên miệng, Chu Châu lại không thể nói thành tiếng, cậu có thể nói như thế nào đây, chẳng lẽ nói thẳng “Em có thêm một cái l*и”? Thẩm Tử Án không cảm thấy cậu bị tâm thần mới là lạ đấy.
Vậy… không bằng cho anh nhìn luôn đi, nhìn thấy thì hiểu rõ, không cần giải thích gì nữa.
Tuy rằng trong ký túc xá không có ai, nhưng trực tiếp cởi quần cho đối phương xem cũng rất biến thái, Chu Châu liếc mắt nhìn giường mình kéo rèm giường ra, cậu đã có cách.
“Anh có thể lên giường em một chút không? Em muốn nói với anh một chuyện.”
Vốn cảm thấy trực tiếp cởi quần xuống cho đối phương xem là quá biến thái, nhưng cũng vẫn bò lên trên giường, hai nam sinh cao hơn một mét tám chen chúc trên một chiếc giường đơn nhỏ hẹp, còn kéo màn giường, bầu không khí dường như càng trở nên kỳ lạ.
“Trưởng phòng...” Cậu ậm ừ kêu một tiếng, rồi lại thay đổi xưng hô: “Anh Thẩm, anh nhắm hai mắt lại trước đi, em cho anh xem một thứ.”
“...” Chu Châu thấy Thẩm Tử Án không hỏi một câu nào, chỉ ngoan ngoãn ngồi ở một góc, trong lòng đột nhiên tràn ngập một cảm xúc áy náy.
Trưởng phòng của bọn họ, hình như vẫn còn đang độc thân nhỉ?
“Làm sao vậy?” Chú ý thấy ánh mắt của nam sinh dừng lại quá lâu, Thẩm Tử Án nhìn về phía cậu: “Muốn nói chuyện gì? Hay là bị thương ở chỗ nào rồi, cần anh giúp em xem một chút không?”
Chu Châu lắc đầu, kéo một nửa màn giường ra, làm bầu không khí kỳ lạ khó hiểu vơi đi một chút.