“Tiến lên đây.”
Hồi lâu chẳng được Hương Ngưng đáp lời, Bùi Yến Chi bắt đầu mất kiên nhẫn, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
“Cộc, cộc” hai tiếng vang nhẹ, Hương Ngưng mới chậm rãi bước tới trước.
“Chia thức ăn.”
Nghe hai chữ ấy, nàng khẽ khom người, bước đi nhẹ nhàng. Váy áo lay động, một làn hương phảng phất theo từng bước chân mà tản ra, như có như không.
Thứ hương ấy không nồng, không gắt, trái lại còn khiến người ta cảm thấy dễ chịu, thoáng mang theo vị nắng ấm, khiến lòng người thư thái.
Bùi Yến Chi vừa vặn ngẩng đầu lên, đúng lúc Hương Ngưng dâng đĩa thức ăn đặt trước mặt hắn. Hắn bỗng hỏi:
“Ngươi lừa ta?”
“A?”
Hắn đột ngột hỏi, giọng điệu khó hiểu, khiến Hương Ngưng càng thêm hoang mang, nàng lừa hắn điều gì?
Bùi Yến Chi đưa tay cầm lấy đôi đũa, không nói gì thêm.
Không khí lập tức lạnh đi. Hương Ngưng không rõ hắn nói câu đó là ý gì.
Là chuyện hắn từng nhắc, “tâm duyệt” ư?
Hay là chuyện khác...?
Khoé mắt Bùi Yến Chi vẫn liếc về phía nàng, thấy nàng vì một câu nói kia mà mặt đầy nghi hoặc, xen lẫn chút hoảng loạn, tâm tình đang phiền muộn cũng dịu lại phần nào.
Nghĩ tới đây, hắn chậm rãi buông một câu:
“Đêm nay, ngươi canh gác.”
Câu nói tưởng như lạnh lùng vô tâm, lại như thể cố tình dồn ép một tiểu nha đầu gan lớn dám lộng hành.
Nếu đã như vậy, hắn muốn xem thử, cái gọi là “tâm duyệt” của nàng... có thể diễn được đến bao lâu.
“Nô tỳ tuân lệnh.”
Hương Ngưng rũ mắt đáp lời, đưa tay tiếp tục gắp thức ăn cho hắn.
Dùng xong bữa, sai vặt tiến vào dọn dẹp mâm bát, còn nàng thì đi ra ngoài múc nước cho Bùi Yến Chi rửa mặt.
Thành Hoa đứng bên lặng lẽ nhắc nhở:
“Đừng dùng hương phấn.”
“Thanh Trúc bị gia trách phạt, cũng vì mùi phấn ấy đó.”
Nghe vậy, Hương Ngưng khẽ đưa tay chạm vào áo mình.
Nàng nào có dùng hương phấn, một hộp phấn tốt phải tích cóp bao lâu mới đủ tiền mua. Hương thơm trên người, chỉ là mùi bồ kết sau khi giặt y phục mà thôi.
“Đa tạ Thành đại ca, ta sẽ nhớ kỹ.”
Dù vậy, nàng vẫn nhoẻn miệng cười, cảm kích đáp lời.
Thành Hoa xua tay, ý bảo không có gì. Chỉ cần nàng an phận thủ thường, hết lòng hầu hạ, ngày sau chưa biết chừng còn có phúc phận.
Y cũng không mong Thanh Dật Cư lại xảy ra chuyện gì bất trắc.
Nước đã chuẩn bị xong, Hương Ngưng bưng vào phòng.
Theo lời Thành Hoa, Bùi Yến Chi không ưa nha hoàn hầu hạ quá gần, nên nàng chỉ đặt nước rồi định lui ra.
“Muốn đi đâu?”
Bùi Yến Chi đang cởi áo, cất tiếng hỏi.
“Nô tỳ đứng ngoài chờ.”
Hương Ngưng đứng ngay cửa, chỉ thiếu chút nữa là bước ra. Bùi Yến Chi xoay người ngồi lên giường, ánh mắt vẫn dõi theo nàng:
“Thay y phục cho ta.”
Nghe vậy, môi nàng khẽ mím.
Chẳng phải Thành Hoa nói hắn không thích có người hầu cận bên cạnh sao?
Nhưng trước mặt Bùi Yến Chi, nàng vốn chẳng có tư cách từ chối.
Nàng bước tới, quỳ gối trước mặt hắn, đưa tay cởi đai lưng.
Trên người Bùi Yến Chi không đeo quá nhiều vật phẩm quý giá. Khác với những công tử con nhà quyền quý thường thích khoe kim ngọc lấp lánh, hắn chỉ đeo một miếng ngọc bích giản dị, chính là miếng mà nàng từng thấy hôm trước ở Lan Huy Các.
Nàng cẩn thận tháo đai lưng, đặt ngọc bội sang một bên, rồi tiếp tục cởi lớp áo ngoài.
Khoảnh khắc ấy, nàng nghiêng sát vào hắn, mùi hương dịu nhẹ càng trở nên rõ ràng, như kiểu ánh nắng hong khô cỏ non, nhẹ nhàng, dễ chịu, khiến người ta an tâm.
Nàng nghiêng đầu, đôi mắt hổ phách vô thức dừng lại trên cổ hắn, nhìn qua như thể nàng đang muốn hôn lên đó.
Hầu kết Bùi Yến Chi khẽ chuyển động, ánh mắt tối đi, lộ vẻ khác thường.
Hắn cử động, đúng lúc nàng đang cởi khuy áo bên sườn. Động tác chậm một nhịp, suýt bị hắn kéo ngã.
“Gia...”
Nàng khe khẽ gọi, định nói rằng sắp xong rồi, nhưng chưa kịp thốt lời, vòng eo đã bị hắn siết chặt.
Giống hệt như đêm nọ ở giả sơn, khi nàng chủ động ôm lấy hắn.
Cả người bị hắn ghì sát, không chừa một kẽ hở. Tay nàng đặt trên vai hắn, đôi môi khẽ hé.
Hai người đã từng thân mật đến thế. Chỉ cần hô hấp, đã đủ để cảm nhận hơi thở đối phương len lỏi vào tận đáy tim.
Đêm đó tại Lan Huy Các, họ từng điên cuồng, mất kiểm soát.
Trước đây, Bùi Yến Chi chưa từng nghĩ đến chuyện hoan ái giữa nam nữ là điều đáng để người ta say mê.
Hắn là bậc quân tử, tự luôn khắt khe với bản thân, khắc chế dục vọng, mới mong thành đại sự.
Chí không đặt ở hậu trạch, đối với nữ nhân cũng chẳng màng ham muốn.
Tương lai nếu có lấy vợ, cũng chỉ là nghe theo gia tộc, cưới một người hiền lương môn đăng hộ đối, để nàng ta an bài hậu trạch, còn hắn yên tâm vẫy vùng ngoài triều chính.
Thế nhưng... sau lần đầu tiên, mọi sự kiên trì ngày trước, dường như đã sụp đổ.
Dục vọng trỗi dậy, thân thể cũng đã có phản ứng. Mà những phản ứng đó... còn thật hơn cả lý trí.
Hắn ôm lấy eo nàng, tháo đai lưng. Túi thơm theo đó rơi xuống đất, phát ra tiếng “bịch” trầm đục.
Tay nàng bất giác nắm chặt lấy áo hắn.
Hắn muốn làm gì?
Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn, chạm phải ánh mắt hắn dưới làn mi đen rậm.
Nàng tưởng hắn sẽ cúi đầu đặt một nụ hôn lên môi mình, nhưng không, hắn đột ngột đẩy nàng ngã xuống đất.
“Ra ngoài.”
Hai chữ lạnh lùng thốt ra từ miệng hắn, lại khiến nàng thở phào.
Vội vàng chỉnh lại y phục, nàng cuống quýt rời đi.
Vừa bước ra, đã chạm mặt Thành Hoa đang cầm công văn đến đưa cho Bùi Yến Chi.
Thấy nàng quần áo xộc xệch, mặt còn đỏ ửng, Thành Hoa thoáng sững người.
“Ta… ta về trước.”
Nàng gật đầu có ý thông báo với đối phương rồi nhanh chóng rời đi.
Ai mà hiểu được Bùi Yến Chi nghĩ gì? Là hắn ôm nàng, cũng là hắn đẩy nàng.
Thật sự rất khó đoán được lòng dạ con người.
Chỉ là nghĩ đến việc mai sau vẫn phải hầu hạ người này, Hương Ngưng chỉ thấy mình nên ra tiệm thuốc... mua vài liều thuốc trị bệnh tim.
Bên trong phòng, Bùi Yến Chi khép mắt, khẽ thở dài.
Hắn làm sao có thể, trong lúc đầu óc tỉnh táo, lại khởi lòng tà niệm?
Chỉ là nghĩ đến phản ứng của Hương Ngưng, hắn lại mở mắt ra.
Cái gọi là “tâm duyệt” gì đó, toàn là lời dối trá, không một câu là thật.
Giữ nàng bên cạnh, chẳng qua chỉ là muốn xem xem, nàng còn có thể diễn được đến bao lâu, coi như trong cuộc sống buồn tẻ này tìm chút thú vui.
“Gia, Minh Tường mới đưa công văn tới.”
Ngoài cửa vang lên tiếng Thành Hoa, Bùi Yến Chi khẽ đáp, bảo hắn vào.
Thành Hoa vừa đặt công văn xuống đã định lui ra, chợt thấy vật gì đó dưới đất, khẽ thốt:
“Ủa?”
Nghe hắn nói, Bùi Yến Chi cúi đầu nhìn, thấy một chiếc túi thơm nằm lặng yên trên mặt đất.
Thành Hoa bước tới nhặt lên, đưa cho hắn.
Mùi thơm dịu dàng theo đó mà lan tỏa. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, Bùi Yến Chi lại đưa tay nhận lấy.
Mùi hương trong túi thơm gần giống như trên người Hương Ngưng, chỉ là nếu lắng nghe kỹ, vẫn cảm nhận được đôi chút khác biệt.
“Lui xuống đi.”
“Không cần để nàng gác đêm.”
Bùi Yến Chi cất túi thơm, lạnh nhạt ra lệnh.
Thành Hoa khẽ gật đầu, lui xuống.
Lúc này, Hương Ngưng đứng bên ngoài mới sực nhớ tới chuyện “gác đêm” hắn nói ban nãy. Chần chừ một hồi, nàng đành đợi Thành Hoa ra để hỏi.
“Gia bảo cô nương khỏi cần gác đêm, về nghỉ ngơi đi.”
Nghe câu ấy, nàng nhẹ nhõm thở ra, xoay người rời đi.
Về đến phòng mình, tay vô thức sờ bên hông, sắc mặt bỗng tái đi, túi thơm của nàng đâu rồi?!
Đó là di vật duy nhất mẹ để lại cho nàng...