Bùi Yến Chi buông bàn tay đang khẽ kéo vạt tay áo bộ y phục mới, tựa người ra sau, hơi ngẩng đầu nhìn về phía Hương Ngưng, mở miệng hỏi:
“Ngươi đang nhìn ta, từ nãy tới giờ vẫn chưa dời mắt.”
Nàng cúi đầu, vẻ ngượng ngùng hiện rõ trên nét mặt như vừa bị người chạm trúng chỗ ngứa.
Chỉ là mải mê suy nghĩ, liền quên mất Bùi Yến Chi là hạng người tinh ý cỡ nào.
Ánh mắt hắn dừng lại trên người Hương Ngưng, một lát sau mới thu về, không rõ vừa rồi đang nghĩ điều gì.
Đến khi Hương Ngưng ngẩng đầu lên, liền thấy Bùi Yến Chi đứng dậy, nói: “Giúp ta thay y phục.”
Nghe vậy, Hương Ngưng tiến lên, cởi khuy áo ngoài cho hắn, chuẩn bị giúp hắn thay bộ đồ mới.
Dung mạo của Bùi Yến Chi, tất nhiên không cần nhiều lời, lúc này mặc y phục mới, càng thêm vẻ phong tư như ngọc.
“Hình như vòng eo hơi rộng, để nô tỳ sửa lại một chút.”
Nàng vươn tay, vòng qua eo hắn định tháo thắt lưng, nhưng Bùi Yến Chi lại giơ tay giữ nàng ôm vào lòng.
“Hương Ngưng, ta có thể che chở cho ngươi, cho ngươi tất cả những gì ngươi muốn. Nhưng ngươi phải biết, ta ghét nhất là bị người lừa gạt.”
“Càng không chấp nhận, người ở bên gối ta… lại có điều giấu giếm.”
Bùi Yến Chi không phải kẻ ngu ngốc. Chỉ một cái chớp mắt, hắn đã nhận ra Hương Ngưng đang giấu chuyện gì đó.
“Nô tỳ… đúng là có một chuyện, chưa từng nói với gia.”
Hương Ngưng vùi mặt vào lồng ngực hắn, giọng nhẹ như gió thoảng: “Đêm đó ở Lan Huy Các, nô tỳ vốn không có đường lui. Tứ thiếu gia truy đến phía sau, nô tỳ đành phải đẩy cửa trốn đi.”
Nàng đương nhiên có giấu hắn, nhưng quan hệ giữa nàng và Bùi Yến Chi, nào phải thân mật tới mức không thể có điều riêng.
Chuyện này lấy ra để nói lúc này, chẳng qua là muốn khiến hắn yên tâm, để hắn nghĩ nàng thật lòng không có mưu tính gì.
Trong lòng Bùi Yến Chi, Hương Ngưng phải là người si mê hắn, không có bất kỳ ý nghĩ dư thừa nào.
Nàng chỉ là… có chút tò mò, vì sao hắn lại để tâm đến kỹ thuật thêu. Chẳng lẽ, đám người kia lại mò tới?
Không ngờ lại để Bùi Yến Chi nhận ra.
“Chỉ vậy thôi?” Hắn nâng cằm nàng, ép nàng phải ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt mình.
Nàng gật đầu: “Chỉ có chuyện này. Nhưng chính là nô tỳ biết nơi đó là chỗ gia thường đến, nên mới đánh liều một phen.”
Đôi mắt Hương Ngưng ánh lên chút sương mù, cong môi cười, lông mi khẽ cong, đẹp tựa ánh trăng rơi nghiêng.
“…Ừm, biết rồi.”
Khóe môi Bùi Yến Chi bất giác cong lên, buông nàng ra.
“Không cần sửa nữa, vừa vặn lắm rồi.”
Nói xong, hắn ngồi trở lại, ngoắc tay với nàng:
“Ngươi từng đọc sách chưa?”
Hắn hỏi một câu, Hương Ngưng khẽ lắc đầu: “Chưa từng.”
Việc học chữ, vốn là chuyện của con nhà quyền quý. Nàng chỉ ở trong Bùi phủ ba năm, từng đôi lần đứng sau lưng tiên sinh nhìn lén, nhận được dăm ba chữ.
“Ta dạy ngươi.”
Bùi Yến Chi cầm bút, viết hai chữ lên tờ giấy Tuyên Thành.
Nét chữ như rồng bay phượng múa, mạnh mẽ hữu lực, như tướng quân điểm binh nơi sa trường.
“Hương Ngưng, tên của ngươi.”
Hắn vươn tay, Hương Ngưng cũng đưa tay đặt vào lòng bàn tay hắn. Bùi Yến Chi kéo nàng ngồi vào lòng mình.
Cây bút lông sói được đặt vào tay nàng, rồi tay hắn dẫn tay nàng viết lại hai chữ ấy lên giấy Tuyên Thành.
Chỉ là lần này, nét chữ xiêu vẹo khập khiễng, nằm cạnh hai chữ ban nãy của hắn, trông chẳng khác gì binh tôm tướng tép ngả nghiêng.
Bùi Yến Chi bật cười, mặt Hương Ngưng đỏ bừng.
Lần này đỏ mặt, là vì thực sự… luống cuống.
Nàng nói không biết chữ, cũng không phải dối gạt hắn. Chỉ là nét chữ này, e còn tệ hơn của hài tử ba tuổi.
“Sau này nếu rảnh, có thể luyện theo bảng chữ mẫu. Ít nhất cũng nên học viết tên mình.”
“Nhớ rồi chứ?”
Ngón tay Bùi Yến Chi chỉ vào hai chữ trên giấy. Hương Ngưng gật đầu. Việc luyện viết bảng chữ mẫu, chắc cũng giống luyện theo bản vẽ thêu hoa thôi.
Có Trạng Nguyên lang đích thân dạy nàng đọc sách, người khác muốn cầu còn không được.
Tự nhiên trong lòng nàng thấy vui.
Hai người ngồi cùng nhau, Bùi Yến Chi nhìn trang giấy đầy những nét chữ như côn trùng bò loạn, đành bất lực xoa nhẹ trán.
Một lúc nổi hứng dạy người học chữ, không ngờ cũng có ngày gặp phải học trò khiến người ta đau đầu.
Lúc này tại Quỳnh Hoa viện, sau khi nghe Liêu ma ma bẩm lại chuyện sau khi đến Mặc Tùng Uyển, sắc mặt Tần Bích Quân liền tối lại. Nếu không vì trong phủ còn có khách, bà ta đã sớm đi đến đó chất vấn rồi.
Vốn định giữ vị tiểu thư họ Trình kia dùng bữa trưa, ai ngờ người ta khéo léo từ chối, nói trong nhà có việc gấp, liền rời phủ.
Tần Bích Quân nén một bụng bực bội, vừa đứng dậy định rời Quỳnh Hoa viện đi Mặc Tùng Uyển, thì lại bị Khang ma ma chặn lại.
“Đại phu nhân, lão phu nhân mời người đến Ninh Phúc cư một chuyến.”
Nghe vậy, Tần Bích Quân nhíu mày, đành phải đổi hướng, đi tới Ninh Phúc cư.
Bùi lão phu nhân tin Phật lễ Phật, trong ngày phần lớn thời gian đều ở trong Phật đường.
Sau khi đến nơi, Tần Bích Quân vừa bước vào liền nghe lão phu nhân đang quỳ trước Phật đường nghiêm giọng quát:
“Quỳ xuống.”
“Mẫu thân?” Tần Bích Quân khẽ gọi.
“Ta bảo ngươi quỳ xuống!”
Giọng của Bùi lão phu nhân mang theo giận dữ, Tần Bích Quân đành phải quỳ xuống tấm đệm hương bồ.
“Nhi tức không rõ mình đã phạm lỗi gì, khiến mẫu thân nổi giận đến thế.”
Bà ta cố nén bất mãn hỏi, liền nghe Bùi lão phu nhân lạnh lùng nói:
“Ngươi cứ nhất quyết phải hủy hoại Bùi gia mới cam tâm sao?”
Trong Phật đường chỉ có hai người bọn họ, Bùi lão phu nhân vẫn chừa mặt mũi cho nàng, không gọi hạ nhân đến chứng kiến.
“Mẫu thân, lời này là có ý gì?”
“Ta từng nói, ta muốn Yến Chi lấy tiểu thư nhà Hình Bộ thị lang. Vậy mà hôm nay ngươi lại tự ý mời nữ nhi của Hàn Lâm đại học sĩ vào phủ. Ngươi cho rằng ta không biết ngươi đang toan tính điều gì sao?”
Bà đứng dậy, tay lần chuỗi Phật châu: “Ngươi bất mãn với Phong nhi, ta không phải không biết. Năm đó là nó có lỗi với ngươi.”
“Nhưng người trong thế gia, ai chẳng có ba thê bốn thiếp. Nó cưới ngươi bao năm, trong phòng chưa từng có một tiểu thiếp nào. Chỉ vì say rượu một lần, phạm phải một sai lầm, ngươi đến nay vẫn không chịu buông bỏ?”
Nghe đến chuyện cũ, ánh mắt Tần Bích Quân xẹt qua vài phần oán độc.
“Nhi tức chưa từng bất mãn với đại gia.”
Dù có bất mãn thì sao? Bà ta cũng không thể cùng Bùi Phong hòa ly.
“Trong lòng ngươi nghĩ gì, ta biết rõ. Ngần ấy năm qua, ngay cả chuyện của Yến Chi, ngươi cũng chẳng thèm quản. Ở trong lòng ngươi, rốt cuộc nó là đứa con ngươi mười tháng mang nặng đẻ đau, hay chỉ là quân cờ để ngươi lung lạc quyền thế?”
Lời của Bùi lão phu nhân khiến mắt Tần Bích Quân mở to. Bà ta cúi đầu, nói: “Yến Chi dĩ nhiên là hài tử của con dâu.”
Nhìn thấy người này vẫn cố chấp, dầu muối không ăn, Bùi lão phu nhân chỉ có thể nhắm mắt, thở dài.
“Hôn sự của Yến Chi, sau này ngươi không được nhúng tay. Ta cũng không cho phép ngươi can thiệp vào bất kỳ chuyện gì của nó nữa.”
“Tần Bích Quân, đây là lần cuối cùng ta cảnh cáo ngươi. Nếu ngươi vẫn chấp mê bất ngộ, ta cũng chỉ còn cách viết một tờ hưu thư, đưa ngươi về lại Tần gia.”
Bùi Yến Chi là hy vọng, là tương lai của toàn bộ Bùi gia. Nửa đời sau của hắn, Bùi lão phu nhân tuyệt đối không cho phép bị hủy hoại trong tay nữ nhân này.
“Yến Chi là con ta!”
Tần Bích Quân đột ngột ngẩng đầu, nhìn thẳng Bùi lão phu nhân: “Chẳng lẽ Bùi gia lại muốn nhục nhã ta như vậy? Ngay cả chuyện hôn sự của con ruột, ta cũng không có quyền can thiệp?”
“Nếu ngươi còn coi nó là hài tử của ngươi, vậy thì… cái gì cũng đừng làm.”
Bùi lão phu nhân khẽ vê chuỗi Phật châu trong tay, rũ mắt nói.
Trên đời này, làm gì có mẫu thân nào không yêu con ruột? Chỉ là, bà ta đem tất cả oán hận với Bùi Phong, cả mong đợi, cả thất vọng, đều đặt hết lên người Bùi Yến Chi.
Từng ấy năm qua, nếu không có lão già này đứng ra che chở, Bùi Yến Chi e là đã không được như bây giờ.