Sau Khi Sủng Thiếp Tái Giá, Thanh Lãnh Quyền Thần Cường Thủ Hào Đoạt

Chương 18: Gia là chỗ dựa của nô tỳ

Trước Sau

break

Ngọc Trân có dáng đi uốn éo mềm dẻo, vòng eo nhỏ nhắn thon dài của nàng ta một tay có thể ôm trọn.

Mỗi bước đi, vòng eo liền như có sợi tơ vô hình lôi kéo, nhẹ nhàng lay động, khiến mặt hồ nổi lên gợn sóng lăn tăn.

Đợi nàng ta bước vào nhà ấm trồng hoa này, Hương Ngưng mới nhìn rõ dung mạo của đối phương, mị mà không yêu, vẻ phong tình trên trên gương mặt đúng là không cần phải bàn cãi.

Cũng khó trách lúc trước nhị phòng lão gia cãi nhau long trời lở đất đến mức xé rách mặt nhau với nhị phu nhân cũng muốn nạp nàng ta vào cửa.

Dung mạo này, thật sự khiến người ta không thể nào chống đỡ được.

“Ta muốn chậu mộc phù dung này, nở vừa đẹp, nhị gia nhìn thấy sẽ vui mừng.”

Ngọc Trân giơ tay vuốt ve bên mái tóc, lộ ra một chiếc trâm vàng ròng, trông rất phú quý.

“Thất thần làm gì? Còn không mau lấy đi.”

Thấy nha hoàn bên cạnh không nhúc nhích, Ngọc Trân trừng mắt nhìn nàng ta một cái, nha hoàn đó mới ngơ ngác tiến lên, muốn từ tay Bích Đào giành lấy chậu mộc phù dung kia.

“Một chậu mộc phù dung, Ngọc di nương muốn, nô tỳ tự nhiên sẽ không tranh giành với ngài.”

“Chỉ là gia nhà ta lại thích mộc phù dung này. Di nương mới đến, có lẽ không hiểu tính tình gia nhà ta…”

Nghe Hương Ngưng nói, Ngọc Trân cười khinh miệt: “Ta quản gia ngươi là ai, đồ vật ta đã coi trọng, chưa bao giờ không lấy được vào tay.”

Lời nàng ta vừa dứt, Hương Ngưng cũng không nói thêm nữa, chỉ nói với Bích Đào: “Đem hoa cấp Ngọc di nương đi.”

Bích Đào có chút khó hiểu, tựa hồ không rõ Hương Ngưng vì sao phải đem chậu mộc phù dung này cho Ngọc Trân.

Tính tình Đại thiếu gia, toàn bộ Bùi phủ ai mà không biết. Cứ tranh chấp một phen, Bích Đào cũng không tin Ngọc Trân này có thể lấy được cái gì tốt.

Hương Ngưng khẽ lắc đầu, ý bảo Bích Đào đem chậu mộc phù dung này đưa ra ngoài.

Bích Đào là đi theo Hương Ngưng tới đây, mọi chuyện đương nhiên đều nghe Hương Ngưng.

Nghĩ đến đây, Bích Đào không tình không nguyện đem chậu mộc phù dung trong tay đưa ra.

Nha hoàn bên cạnh Ngọc Trân tiếp nhận mộc phù dung. Chỉ thấy Ngọc Trân đi đến trước mặt Hương Ngưng, trực tiếp vươn tay nắm lấy mặt nàng.

Móng tay thon dài của nàng ta cào trên mặt Hương Ngưng, véo mặt nàng lắc lư sang trái phải mà nhìn.

“À, lớn lên cũng chẳng ra sao.”

Ngữ khí khinh miệt xem thường. Nói xong câu đó, Ngọc Trân buông Hương Ngưng ra, dẫn người rời khỏi nhà ấm trồng hoa.

Hương Ngưng nhìn bóng dáng Ngọc Trân, giơ tay sờ lên gương mặt mình.

“Tỷ tỷ, mặt tỷ bị cào rách da rồi.”

Bích Đào ngẩng mắt nhìn vết máu trên mặt Hương Ngưng, nhíu mày nói.

Nói xong, nàng ấy liền muốn vươn tay sờ, Hương Ngưng lắc đầu: “Ta không sao, về trước đi.”

Ngọc Trân này quả thật kiêu ngạo. Hương Ngưng không khỏi cảm khái một câu, mình với nhị phòng này có phải kiếp trước có thù oán không.

Đầu tiên là Bùi Vĩnh Thành, hiện giờ lại thêm Ngọc Trân.

Bích Đào ôm một chậu trúc đào trong lòng, thở dài: “Chậu mộc phù dung kia, ta đã chọn rất lâu rồi.”

“Gia và Đại phu nhân không thích nha hoàn gây chuyện thị phi. Ngọc di nương kia khí thế rào rạt, nếu ngươi không cho nàng ta, nàng ta có thể cướp, đến lúc đó trả đũa qua lại, tội danh có thể rơi xuống hai chúng ta, ắt sẽ không tránh khỏi một trận đòn.”

Hương Ngưng cười vươn tay xoa đầu Bích Đào. Ai bảo Đại phu nhân là người đạm bạc như cúc, khư khư giữ cái phong thái quý nữ danh môn cao quý, không thích đề cập đến những chuyện pháo hoa nhân gian này.

Bích Đào rốt cuộc còn nhỏ, chưa thấm nhuần được đạo lý trong đó.

Ngọc Trân tuy là một di nương, nhưng lại được nhị gia yêu thích, được sủng ái đến thế, há chỉ hai nha hoàn các nàng có thể chống lại.

Chỉ là, Hương Ngưng cũng không tính cam chịu nuốt cục tức này.

Móng tay của Ngọc Trân như muốn cắm vào mặt nàng vậy, véo nàng đau điếng, giống hệt như ba năm trước, khi vết sẹo trên ngón tay nàng bị người gây ra.

Chờ đến tối, Bùi Yến Chi trở về, bước vào Mặc Tùng Uyển, liếc mắt một cái liền thấy Hương Ngưng đứng ở cửa.

Dáng người cô nương mềm mại như liễu rủ, làn váy bay bay trong gió. Nhìn thấy Bùi Yến Chi, nàng cười hành lễ: “Gia.”

“Ừm.”

Bùi Yến Chi lạnh nhạt đáp một tiếng “ừm”, rồi sau đó cất bước đi về phía Thanh Dật Cư.

Trải qua đêm qua điên cuồng, Bùi Yến Chi hiện giờ cũng đã khôi phục vẻ thường ngày.

Khuôn mặt lạnh lùng, mím môi không nói, một dáng vẻ uy nghiêm đứng đắn.

“Phòng bếp nhỏ đã làm món gia thích ăn rồi. Nô tỳ xin phép đi bảo Từ bà tử dọn đồ ăn lên.”

Hương Ngưng đi theo sau Bùi Yến Chi. Khi đến cửa phòng Thanh Dật Cư, nàng dừng bước, nói ra câu này.

Dưới hành lang mái hiên treo một chiếc đèn lồng để chiếu sáng. Hương Ngưng lùi lại một bước, khéo léo đứng dưới bậc thềm.

Bùi Yến Chi nghe vậy, nghiêng người nhìn nàng. Nàng vừa ngẩng đầu, vết máu ở vị trí gần cằm trên gương mặt nàng, đúng lúc lộ ra cho Bùi Yến Chi xem.

Nam nhân khẽ nhíu mày, còn chưa mở miệng, liền thấy Hương Ngưng cúi đầu.

“Nô tỳ xin phép đi ngay.”

Hương Ngưng vừa chuẩn bị xoay người, liền nghe Bùi Yến Chi phun ra hai chữ: “Quay lại đây.”

“Gia còn có phân phó gì khác?”

Nàng cúi đầu, ngoan ngoãn hỏi một câu. Bùi Yến Chi vươn tay, ngón tay hơi lạnh nắm cằm nàng, làm nàng ngẩng đầu.

Trên khuôn mặt trắng nõn nhiễm một tầng hồng nhạt, tựa hồ là bị động tác đột ngột này của hắn trêu chọc mà có chút thẹn thùng.

Mà không giống vẻ táo bạo của nàng khi đẩy ngã hắn đêm qua.

“Ai làm?”

Nếu không phải vết máu chướng mắt kia phá hỏng vẻ đẹp của cả khuôn mặt, cắt ngang hành động của Bùi Yến Chi, e rằng câu tiếp theo của hắn đã mang theo mùi vị khác rồi.

Ánh mắt Bùi Yến Chi lạnh lẽo, như có sự sống. Hương Ngưng nghe ra được tâm trạng hắn lúc này tệ đến nhường nào.

Người trong phủ đều nói tính tình Đại thiếu gia Bùi Yến Chi thanh lãnh xa cách.

Hơn nữa hắn quanh năm ở Đại Lý Tự, trên người luôn có sát khí.

Người khác sợ hắn chết khiếp, hận không thể vừa nhìn thấy liền né xa ba thước.

Chỉ là bọn họ không biết, nếu Bùi Yến Chi nguyện ý kéo ngươi vào dưới cánh chim của hắn, che chở cho ngươi, thì hắn sẽ không cho phép bất cứ kẻ nào, trên địa bàn của hắn, tùy ý làm bậy.

Không quan tâm Hương Ngưng hiện giờ trong lòng Bùi Yến Chi là một món đồ chơi tiện tay, hay là một con mèo con chó được nuôi dưỡng.

Tóm lại, Hương Ngưng hiện tại là người bên cạnh Bùi Yến Chi.

Ngọc Trân kia cướp đồ của Bùi Yến Chi không nói, còn để lại vết máu trên mặt Hương Ngưng, đó là đã phạm vào điều cấm kỵ của Bùi Yến Chi.

Hương Ngưng cảm thấy Bùi Yến Chi sẽ không vì nàng mà tranh chấp với nhị phòng, chỉ là hắn nếu muốn trách phạt một người, có rất nhiều thủ đoạn.

Nhưng lời này, không thể từ miệng nàng nói ra.

Tâm tư xoay mấy vòng, Hương Ngưng nhẹ nhàng lắc đầu: “Không sao đâu, nô tỳ đi thoa thuốc là được rồi.”

Thấy nàng không chịu nói thật, sự không vui trong lòng Bùi Yến Chi đột nhiên trong khoảnh khắc này chuyển thành bực bội.

Nàng không nói, là cảm thấy hắn sẽ không che chở nàng, không đòi lại công đạo cho nàng sao?

Vậy hắn có phải nên phải khen nàng một câu, quả thật là một nha hoàn biết thời thế?

“Bích Đào, ngươi nói đi.”

Ngón tay Bùi Yến Chi vuốt ve vết máu trên mặt Hương Ngưng. Ngón tay đeo kiếm khuyên cọ xát khiến Hương Ngưng có chút đau.

Khóe mắt cũng vì thế mà rịn ra chút nước mắt, trông đáng thương vô cùng.

“Bẩm gia, là Ngọc di nương của nhị phòng.”

Bích Đào bước ra, đem chuyện ở nhà ấm trồng hoa hôm nay kể lại một cách rõ ràng, chi tiết.

Đợi nàng nói xong, Bùi Yến Chi mới buông tay đang nhéo cằm Hương Ngưng ra.

“Gia, nô tỳ không nói, là sợ gia tức giận. Gia ở Đại Lý Tự bận rộn cả ngày, chuyện nhỏ nhặt trong nhà, không cần đem ra khiến gia thêm phiền muộn.”

“Nô tỳ biết, gia là chỗ dựa của nô tỳ, như vậy là đủ rồi.”

Ngay khi Bùi Yến Chi sắp thu tay lại, Hương Ngưng vươn tay nắm lấy tay hắn. Đôi mắt nàng e lệ ngượng ngùng, rồi sau đó cúi đầu.

Xem nàng tri kỷ biết bao, quan tâm cảm xúc của hắn biết bao. Dù bị ủy khuất, điều đầu tiên nàng nghĩ đến, cũng là tâm trạng của Bùi Yến Chi.

Nghe qua, những lời nàng từng nói là tâm duyệt hắn, có vẻ không còn giống là lời nói dối nữa.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc