Bùi Yến Chi đứng ở cửa, nghe được những lời Hương Ngưng nói xong, Thành Hoa phía sau cũng lên tiếng gọi một câu.
“Lui xuống.”
Hắn lạnh giọng quát lớn, bước chân Thành Hoa liền bị chặn lại dưới bậc thềm.
Cửa phòng khép lại trước mặt Thành Hoa, hắn ta vẫn còn vài phần nghi hoặc.
Hương Ngưng dùng chăn che kín thân thể, dây áo lót quấn quanh cổ, chỉ để lộ ra một góc ra ngoài.
Đôi vai mềm mại còn có hai vết cào, thân mình run rẩy, làm như bị dọa sợ hãi vậy.
“Gia, ngài đã tới.”
Hương Ngưng nhìn Bùi Yến Chi đi đến trước mặt mình, vươn tay giữ chặt ống tay áo hắn.
Thần sắc nam nhân vẫn đạm mạc như cũ, không nhìn ra nửa phần cảm xúc khác. Nàng mím môi, lớn mật vươn tay ôm lấy cánh tay hắn.
“Nô tỳ hôm nay bị Đại phu nhân trách phạt, vừa mới được Từ bà tử thoa thuốc xong, đang chuẩn bị nghỉ ngơi, hắn ta… hắn ta liền xông vào.”
Chiếc chăn chướng mắt trước người bị Hương Ngưng vứt bỏ. Vòng ngực đầy đặn, căng tròn ép sát vào cánh tay Bùi Yến Chi.
Dù chỉ cách một lớp vải vóc, nhưng vẫn khiến Bùi Yến Chi cảm thấy có vài phần sóng nhiệt khó nhịn dâng lên.
Hương Ngưng nói xong hai câu mà vẫn không thấy Bùi Yến Chi đáp lời, nàng khẽ nhíu mày.
“Gia?”
“Trách ta không về cứu ngươi ư?”
Bùi Yến Chi muốn đẩy nàng ra, nhưng Hương Ngưng lại không buông tay. Nàng ngửa đầu, đôi mắt ửng hồng chứa đầy nước mắt.
Nước mắt như chực trào nhưng vẫn không rơi, tràn đầy ủy khuất.
Nàng rút một bàn tay ra, lật lòng bàn tay lên cho Bùi Yến Chi xem.
“Nô tỳ sao dám trách gia. Nô tỳ là người của gia, cho dù gia muốn đánh chết nô tỳ, nô tỳ cũng sẽ không nói thêm một lời.”
“Nhưng nô tỳ lại không thể mất đi sự trong sạch, làm hại gia mất mặt.”
Lòng bàn tay non mềm có một lớp chai mỏng, ngoài ra, đó là dấu vết khi nắm chặt miệng bình hoa mà lưu lại.
Bình hoa vốn nặng, Hương Ngưng muốn giơ lên đập về phía Tiểu Ngũ, đương nhiên là đã dùng hết mười phần mười sức lực.
Nếu bị Tiểu Ngũ đắc thủ, nàng sẽ chết rất thảm, cho nên lúc ấy Hương Ngưng không chút do dự, trực tiếp ra tay.
Nàng ở Bùi phủ này, cũng không cùng ai gây thù chuốc oán, nhưng nào ngờ, khuôn mặt quá đỗi xuất sắc này, lại chính là nguyên do khiến nàng bị người ta ức hiếp.
Hoài bích có tội, Hương Ngưng chỉ có thể tự khiến mình mạnh mẽ lên.
Chuyện hôm nay, cũng làm Hương Ngưng hiểu ra một đạo lý, ở Bùi phủ này, muốn giữ thân mình thì quá khó khăn.
Mà nàng hiện giờ có thể dựa vào, có thể che chở cho nàng, chỉ có Bùi Yến Chi.
Nghĩ đến đây, Hương Ngưng động thân, để lộ một thân hình mạn diệu thướt tha trước mặt Bùi Yến Chi.
Thân hình cô nương tựa liễu, vòng eo mềm mại như cành liễu trong gió, bộ ngực khẽ nhô cao, như cất giấu hai đóa nụ hoa chờ bung nở.
Cảm giác tê dại dần dần leo lên, khiến Bùi Yến Chi trong khoảnh khắc ấy thậm chí đã quên mất việc đẩy nàng ra.
“Nô tỳ biết gia không muốn nô tỳ, nhưng nô tỳ muốn cầu gia làm chủ cho nô tỳ. Nếu không, nô tỳ ở Bùi phủ này, rốt cuộc không còn mặt mũi sống sót.”
Nàng thu tay lại, quỳ gối trên giường, cúi đầu lạy Bùi Yến Chi.
Những vết roi xanh tím đan xen trên lưng in vào mắt Bùi Yến Chi. Giọng Hương Ngưng mang theo vài phần nghẹn ngào, nhưng lại không kiêu ngạo cũng chẳng siểm nịnh.
Hương thơm mềm mại bất chợt rời đi, yết hầu Bùi Yến Chi khẽ lăn lộn, rũ mắt nhìn nàng.
“Ngươi quả thực biết đại thể, ngay cả chịu ủy khuất cũng không khóc.”
Giọng hắn vẫn lãnh đạm như cũ. Hương Ngưng ngẩng đầu nhìn hắn: “Gia không thích nữ nhân khóc lóc sướt mướt.”
Hương Ngưng từ trước đến nay chưa từng là người ngu dốt, ngược lại, nàng rất thông minh.
Giả vờ ngây ngô, là để ở Bùi phủ này trở thành một người không gây chú ý.
Nhưng hôm nay, nàng cần Bùi Yến Chi coi trọng, như vậy mới có thể trấn áp Bùi Vĩnh Thành, Thanh Trúc, những kẻ muốn đạp nàng dưới lòng bàn chân.
Có những thứ, muốn đạt được điều gì, thì phải trả giá cho điều đó.
Nàng có thể cho Bùi Yến Chi, thì đó sẽ là một đóa hoa giải ngữ ngoan ngoãn hiểu chuyện, toàn tâm toàn ý đều vì hắn.
“Thành Hoa, vào đi.”
Không biết đợi bao lâu, chờ đến khi lòng Hương Ngưng cũng bắt đầu thấp thỏm, có chút không đoán được Bùi Yến Chi muốn gì.
Hắn cởi áo ngoài của mình, khoác lên người Hương Ngưng, rồi lên tiếng gọi Thành Hoa vào.
“Trong Mặc Tùng Uyển, nếu còn xảy ra chuyện như vậy, ngươi sẽ là người phải chịu trách nhiệm.”
Nghe được câu này của Bùi Yến Chi, Thành Hoa gật đầu đồng ý, rồi sau đó liền thấy Bùi Yến Chi trực tiếp vươn tay bế Hương Ngưng lên.
Nàng khoác y phục của hắn, hương khí của hai người quấn quýt bên nhau, đan xen tạo nên bầu không khí ái muội.
Nhìn cảnh này, Thành Hoa cúi đầu, tránh đi.
Tuy nhiên, trải qua chuyện này, Hương Ngưng trong lòng gia tất nhiên đã có một vị trí nhỏ.
Cảnh Bùi Yến Chi ôm Hương Ngưng bước ra bị không ít người nhìn thấy, đặc biệt là Thanh Trúc, đôi mắt nàng ta trợn trừng đến mức muốn rớt ra ngoài.
Nàng ta ở Mặc Tùng Uyển lâu như vậy cũng chưa từng được Bùi Yến Chi đoái hoài, dựa vào đâu mà Hương Ngưng này mới đến có thời gian ngắn như vậy đã được sủng ái đến thế?
Hương Ngưng vòng tay ôm cổ Bùi Yến Chi, tựa đầu vào lòng hắn.
Hơi thở ấm nóng từng vòng từng vòng phả vào cổ áo Bùi Yến Chi, rồi sau đó lại luồn vào trong thân thể hắn.
“Đa tạ gia.”
Hương Ngưng được Bùi Yến Chi đặt xuống giường nệm trong phòng hắn. Nàng vươn tay khép chặt y phục, rồi tạ ơn Bùi Yến Chi.
Bùi Yến Chi lại không nói thêm gì, chỉ đứng dậy sau đó tiện thể trước mặt Hương Ngưng bắt đầu cởi bỏ y phục.
Tay nàng khẽ siết chặt, có chút không rõ Bùi Yến Chi có ý gì.
Thân hình nam nhân trông có vẻ mảnh khảnh, nhưng sau khi cởi bỏ y phục, lại lộ ra làn da săn chắc.
Trên lưng hắn, cũng có dấu vết của roi để lại.
Bùi Yến Chi lấy bộ thường phục bên cạnh mặc vào. Thay y phục xong, hắn ngồi đối diện Hương Ngưng nhìn nàng.
“Theo Bùi Vĩnh Thành, có gì không tốt?”
Hắn vươn tay tự rót cho mình một chén trà nóng, khẽ nhấp một ngụm. Câu hỏi có chút đột ngột này làm chuông cảnh báo trong lòng Hương Ngưng vang lên.
Bùi Yến Chi sẽ không cảm thấy nàng là một kẻ phiền phức, muốn giao nàng cho Bùi Vĩnh Thành chứ.
Nàng đứng dậy liền muốn từ trên giường nệm bước xuống.
“Ngồi.”
Bùi Yến Chi rũ mắt nói một câu. Trong chén trà dâng lên một làn sương trắng lượn lờ, như thấm ướt mi mắt hắn vậy.
Hương Ngưng bị lời hắn nói làm ngừng động tác, đành phải một lần nữa ngồi trở lại.
“Nô tỳ tâm duyệt gia, mới không cần theo Tứ thiếu gia.”
Những lời này của Hương Ngưng, mang theo vài phần làm nũng cùng bất mãn, lại có chút khác biệt so với tính cách chất phác thường ngày của nàng.
Bùi Yến Chi nhớ lại những lời hạ nhân nói lúc về phủ.
Có được một dung mạo tốt như vậy, vốn dĩ đã là sự tồn tại khiến người khác ghen ghét.
Cho nên Hương Ngưng chịu phạt, đa số người đều muốn bỏ đá xuống giếng.
Ngày thường, nếu hắn không tìm nàng, nàng trước nay đều sẽ không đến gần hắn.
Nhưng hôm nay, nàng lại chủ động đến mức dị thường.
“Ta nâng ngươi làm thiếp, thế nào?”
Bùi Yến Chi từ từ nói ra một câu, đôi mắt Hương Ngưng tức khắc trợn to hơn nhiều.
Nàng chưa bao giờ nghĩ tới việc làm thiếp của Bùi Yến Chi.
Thiếp là phải ghi vào công văn quan phủ, một khi thật sự trở thành nữ nhân danh chính ngôn thuận của Bùi Yến Chi, nàng còn làm sao rời khỏi Bùi phủ được nữa?
Nghĩ đến đây, Hương Ngưng cũng bất chấp những điều khác, nàng từ trên giường nệm bước xuống, quỳ gối dưới chân Bùi Yến Chi.
“Có thể làm nữ nhân của gia, nô tỳ đương nhiên vui vẻ, nhưng hôm nay thanh danh của nô tỳ đã bị tổn hại, Đại phu nhân quả quyết sẽ không đồng ý.”
Nàng vươn tay, kéo vạt áo Bùi Yến Chi, trong đôi mắt long lanh nước vẫn còn vương vấn lệ.
Khiến trong lòng Bùi Yến Chi bỗng dâng lên một ngọn lửa vô danh.
Mũi chân hắn khẽ nhấc lên, dùng mũi giày bồ kết sạch sẽ, khều nhẹ cằm Hương Ngưng.
“Là Đại phu nhân không đồng ý, hay là Hương Ngưng ngươi không đồng ý vậy?”