Bùi Yến Chi nhéo cằm Hương Ngưng, khiến nàng phải nhìn thẳng vào hắn.
Trong đôi mắt cả hai in bóng thân ảnh đối phương. Hương Ngưng không tự chủ nuốt nước bọt, chỉ muốn rời đi.
Đôi đồng tử của hắn, như một đầm nước lạnh lẽo đen kịt, sâu thẳm không thấy đáy.
Trong ánh mắt ấy, Hương Ngưng không có chỗ trốn tránh, chỉ muốn tránh thoát.
“Sao không nói?”
“Ngươi chẳng phải đã nói đối với ta vừa gặp đã thương sao?”
Không biết vì sao, Hương Ngưng nghe Bùi Yến Chi nói, chỉ cảm thấy da đầu mình như có chút nhói đau.
Tim nàng chợt đập nhanh hơn, càng lúc càng gấp gáp, dường như sắp phá tan lồng ngực.
Người trước mặt, sắc mặt như thường, nhưng trong giọng nói lại mang theo sự châm chọc vô cớ.
Khoảnh khắc ấy, Hương Ngưng cảm thấy, hắn đã sớm nhìn thấu nàng, giữ nàng lại, cũng chỉ để xem nàng còn có thể nói dối hắn bao nhiêu lần nữa.
Đại não trống rỗng, ma xui quỷ khiến, Hương Ngưng khẽ áp sát hắn.
Nụ hôn chuồn chuồn lướt nước mang theo hương bồ kết thoang thoảng, dễ chịu và thanh khiết của nữ tử.
Đôi môi ẩm nóng vừa chạm nhẹ đã tách ra. Nàng thừa lúc trong khoảnh khắc hắn ngây người đó, hoảng loạn đứng dậy.
“Nô tỳ… nô tỳ xin lui xuống trước.”
Lời vừa dứt, Hương Ngưng xoay người định đi, nhưng Bùi Yến Chi phản ứng cực nhanh, vươn tay giữ chặt cánh tay của đối phương, kéo người nàng trở lại.
“Hôn xong liền muốn chạy?”
Hắn không tự chủ mím môi, tựa hồ trên đó còn vương vấn hương vị đôi môi nàng.
Nụ hôn này thật nhẹ, nhẹ đến mức Bùi Yến Chi còn không cảm nhận được rõ ràng.
Động tác của nàng vừa đột ngột lại có chút mạo phạm, nhưng trong khoảnh khắc này, Bùi Yến Chi cũng đã quên mất mình muốn một câu trả lời như thế nào.
Sắc mặt Hương Ngưng ửng hồng, vành tai đỏ ửng như được điểm thêm phấn má.
“Thôi, xuống đi.”
Tiếng tim nàng đập truyền đến tai hắn, khiến hắn vô cớ dấy lên thêm nhiều phiền muộn.
Tay nàng được buông ra, Hương Ngưng vội vã rời đi. Nhìn bóng lưng nàng trông lại có đôi phần giống như đang chạy trối chết.
Thẳng đến khi ra khỏi Thanh Dật Cư, Hương Ngưng đứng bên suối nước nhìn gương mặt mình.
Không khác con tôm bị luộc, đã đỏ đến mức sắp chín rồi.
Nàng vừa rồi thế mà, trong lúc tình thế cấp bách, lại hôn Bùi Yến Chi.
Gương mặt Hương Ngưng lộ ra vài phần ảo não. Rốt cuộc là ai đã cho nàng dũng khí, khiến nàng làm ra loại chuyện này!
Bùi Yến Chi, đó chính là Bùi Yến Chi đáy.
Lúc ấy nàng nhất định là đầu óc không tỉnh táo, thế mà vì muốn lấp liếm lời hắn nói, lại đi hôn hắn.
Hương Ngưng nhắm mắt lại, chậm rãi thở ra một hơi.
Lúc này, trong phòng, Bùi Yến Chi khẽ nheo mắt, giơ tay sờ lên môi mình.
Trong đầu lại nhớ về đêm ở Lan Huy Các đó.
Nụ hôn vội vàng mà nồng nhiệt, sự đáp lại của nàng, cùng với những tiếng rên khẽ khó nhịn.
Suy nghĩ đột nhiên dừng lại ở đây, Bùi Yến Chi quay đầu nhìn về phía băng gạc trên tay mình.
Chờ đến khi Thành Hoa bước vào, liền thấy vết thương trên tay Bùi Yến Chi đã được xử lý và băng bó cẩn thận.
“Gia, Minh Tường nói có phát hiện mới.”
Nghe Thành Hoa nói, Bùi Yến Chi thu hồi tầm mắt, đứng dậy.
“Đi Đại Lý Tự.”
Lời vừa dứt, hai người cùng nhau rời khỏi Thanh Dật Cư. Hương Ngưng khi bưng nước trở về, liền thấy được bóng dáng Bùi Yến Chi.
Trông hắn rất vội vàng, Hương Ngưng lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít nhất không cần đối mặt với Bùi Yến Chi trong sự xấu hổ.
Chỉ là chưa từng nghĩ, Bùi Yến Chi vừa đi, liền là ba ngày chưa quay trở lại.
Hương Ngưng lập tức nhẹ nhõm hơn nhiều. Thanh Dật Cư chỉ còn lại nàng, đại nha hoàn bên cạnh hắn.
Trong lòng nàng vẫn nhớ đến chiếc túi thơm của mình. Nàng đã đến phòng Bùi Yến Chi rất nhiều lần, nhưng vẫn không tìm thấy chìa khóa mở tủ.
Hôm nay, Hương Ngưng cầm một sợi dây thép, muốn xem liệu có thể cạy được khóa không.
Bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ồn ào, tiếng Liêu ma ma truyền đến. Hương Ngưng vội thu dây thép lại rồi bước ra ngoài.
“Liêu ma ma? Đây là làm sao vậy?”
Nghe Hương Ngưng nói, Liêu ma ma thở dài, rướn người lại gần nàng, hạ giọng nói: “Hương Ngưng, Đại phu nhân không biết từ đâu nghe được lời đồn đãi ngươi xuất thân từ hoa lâu, đang muốn ta đưa ngươi đến Quỳnh Hoa Viện để hỏi chuyện đó.”
Hương Ngưng sau khi đến Mặc Tùng Uyển, thỉnh thoảng có được thứ tốt cũng sẽ đưa cho Liêu ma ma.
Chính là vì sau này có chuyện gì, có thể nhận được thêm chút tin tức hữu ích.
Liêu ma ma nhận được lợi ích từ nàng, tất nhiên sẽ không keo kiệt mà nói thêm một hai câu nhắc nhở.
Chỉ là lời Liêu ma ma nói, lại khiến lòng Hương Ngưng thắt chặt.
Chuyện hoa lâu, Đại phu nhân làm sao biết được?
“Ta đã biết, đa tạ ma ma.”
Hương Ngưng giữ chặt tay Liêu ma ma, nhét mấy đồng bạc vụn vào tay bà ta.
Liêu ma ma gật đầu, khẽ nói: “Mau sai người đi thỉnh Đại thiếu gia trở về đi. Ngươi hiện giờ ở trước mặt Đại thiếu gia được yêu thích, có Đại thiếu gia che chở, Đại phu nhân cũng sẽ không làm gì ngươi đâu.”
Chuyện này, có thể lớn có thể nhỏ, tất cả tùy thuộc vào Đại thiếu gia có muốn bảo vệ Hương Ngưng hay không.
Nếu hắn chịu ra mặt bảo vệ Hương Ngưng, chuyện này, cũng chỉ sẽ được nâng cao rồi nhẹ nhàng bỏ qua.
“Ta đã biết.”
Hương Ngưng cúi đầu, không nói thêm nữa. Bùi Yến Chi chắc chắn sẽ không cứu nàng.
Thà tự mình nghĩ cách, còn hơn đặt hy vọng vào người khác.
Vì vậy nàng không sai bất cứ ai đi truyền tin cho Bùi Yến Chi.
Từ bà tử từ bếp nhỏ đi ra liền thấy Hương Ngưng đang đi theo Liêu ma ma rời đi.
Bà ta nhíu mày, vội vàng đặt đậu que trong tay xuống, đi tìm con trai mình.
Hương Ngưng đi theo Liêu ma ma đến Quỳnh Hoa Viện, Bùi Đại phu nhân đang ngồi dưới hàng hiên ở hành lang, tay bưng một ly trà.
Dưới bậc thềm là một bà chủ sự đang quỳ, và một nữ tử khác, trang điểm yêu diễm.
“Quỳ xuống.”
Nhìn thấy Hương Ngưng đến, Bùi Đại phu nhân thản nhiên thốt ra hai chữ.
Nhìn mà xem, thật ra tính tình của Bùi Yến Chi lại không giống đại lão gia quanh năm không về nhà, mà phần nhiều là giống với Bùi Đại phu nhân này hơn.
Hương Ngưng ngoan ngoãn quỳ xuống, rồi sau đó liền nghe Bùi Đại phu nhân hỏi: “Ngươi nói, nàng ta là kỹ nữ chạy trốn từ hoa lâu của các ngươi?”
Những lời này, là hỏi nữ tử trang điểm yêu diễm kia.
“Bẩm phu nhân, đúng vậy. Năm đó cha nàng đã bán nàng vào Kim Ngọc Lâu. Ta thấy nàng xinh đẹp thật sự, người cũng ngoan ngoãn, liền không phái bảo vệ canh gác. Ai ngờ, nhất thời sơ suất, lại để nàng chạy thoát.”
“Lúc đó ta mua nàng phải tốn những hai mươi lượng bạc đấy!”
Nhớ đến chuyện này, tú bà còn tự thấy đau lòng.
“Còn ngươi, Lý ma ma, năm đó người phụ trách tuyển mua nha hoàn, chính là ngươi.”
Bùi Đại phu nhân khẽ nhấp một ngụm trà, từ tốn nói ra những lời này.
Lý ma ma nghe Bùi Đại phu nhân hỏi chuyện, run rẩy cả người, vội vàng cúi đầu nói: “Lão nô… lão nô lúc ấy không làm tốt công việc, tìm không thấy người phu nhân muốn, sợ phu nhân trách phạt, đúng lúc nàng lại tự nguyện bán thân vào phủ…”
“Lão nô nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, còn xin phu nhân trách phạt.”
Hai người nói hồi xong, Bùi Đại phu nhân đặt chung trà trong tay xuống, "hừ" lạnh một tiếng.
“Hương Ngưng, ngươi ở trước mặt ta hầu hạ ba năm, ba năm qua, ta thấy ngươi hiền lành thành thật, lại biết thân biết phận, cũng không gây chuyện thị phi, còn tưởng rằng ngươi là nha đầu nhà gia giáo thanh bạch.”
“Ngươi thật đúng là giấu kỹ quá đi.”
Bùi phủ vốn là thư hương thế gia, quả quyết không thể dung chứa một nha hoàn xuất thân từ hoa lâu, kẻo làm ô uế thanh danh của Bùi phủ, rước lấy tiếng cười chê của người khác.
“Phu nhân!”
“Đại bá mẫu, đừng giận làm gì. Ngài nếu không muốn giữ nàng ta, chi bằng cho ta thì sao?”
Hương Ngưng vừa muốn lên tiếng giải thích, liền nghe thấy giọng Bùi Vĩnh Thành truyền đến từ phía sau.
Hắn ta mặt mang ý cười, nhướng mày với Hương Ngưng, vẻ mặt như thể chắc chắn sẽ đạt được điều mình muốn.
“Hương Ngưng à, ngươi xem, đến cuối cùng, ngươi chẳng phải vẫn rơi vào tay ta sao?”
Bùi Vĩnh Thành khom lưng, hạ giọng nói với Hương Ngưng, ngữ khí kia, phảng phất như nàng đã là vật trong lòng bàn tay hắn ta vậy.
“Phu nhân, nô tỳ có chứng cứ, chứng minh nô tỳ là thân phận thanh bạch.”