Trong phòng y tế, với sự giúp đỡ của y tá, Tô Lương đã lấy dụng cụ thăm dò dùng để đo tinh thần lực từ sau gáy của Omega trước mặt.
“Giá trị là 78…..về cơ bản đã ổn định…..”
Tô Lương nhìn xuống chỉ số tinh thần lực ổn định Omega trước mặt trên màn hình, nở nụ cười nhẹ nhõm.
“Tình hình khá ổn.”
Cậu tổng kết lại.
Mặc dù trạng thái tinh thần lực của những người sống sót vẫn chỉ ở mức "cơ bản ổn định" và còn rất nhiều thứ phải cải thiện, nhưng so với khi họ được giải cứu trước đó, trạng thái của nhóm Omega trước mặt đã tốt hơn rất nhiều..
“Giá trị như vậy thực ra đã rất ổn rồi, trước đó tôi nghĩ cao lắm cũng chỉ được 60.”
Một nhân viên bước tới nhìn kết quả trên dụng cụ xong cũng cười nhẹ nhõm
“Tôi đã nói mà, gần đây tôi cảm thấy khá hơn nhiều.”
“Đúng đó, trước đó bác sĩ còn rất lo lắng, sao lại không tin tưởng bản thân như vậy.”
“A Tô cũng rất giỏi nha, mỗi lần chải vuốt tinh thần lực gì đó, tôi đều thấy rất thoải mái….”
Nghe thấy nhân viên nói, những Omega kia cũng cười hì hì góp lời.
Bác sĩ này chính là người đã từng làm việc với Tô Lương lúc còn ở trên phi thuyền, đoạn thời gian đó, nhóm Omega này vô cùng tín nhiệm Tô Lương, giờ gặp lại ở căn cứ sinh hoạt cũng vô cùng vui vẻ.
“Không thể không nói, Tô Lương đúng là rất lợi hại nha, nghe nói cách đây không lâu cậu đã phân hoá thành Omega,” Kết quả kiểm tra khá ổn, bác sĩ cũng đã có tâm tình nói chuyện phiếm với Tô Lương, “Nhưng tôi quan sát đã lâu, khả năng chải vuốt tinh thần lực của cậu thực sự rất tuyệt, sắp bằng điều trị sư có thâm niên rồi, cậu thực sự rất có thiên phú trong phương diện này.”
Bác sĩ không khỏi cảm khái.
“Không hổ là nhân viên điều trị tinh thần lực của Xà chủ đại nhân…..”
“Dụng cụ của Xà quật rất tiên tiến nên đã phát huy tác dụng rất tốt, hơn nữa mọi người đã hướng dẫn tôi rõ ràng, tôi chỉ cần làm theo là được mà.”
Tô Lương bị khen đến mức hơi ngượng, cậu đỏ mặt khẽ giải thích.
Thực sự là xấu hổ quá, khi ở bên Lục Thái Phàn, lúc nào cậu cũng bị anh quấn đến choáng váng, nào có điều trị tinh thần lực gì đâu.
Vừa nói, Tô Lương vừa vỗ vỗ phía sau mình, định lấy hết mấy dụng cụ thăm dò trên người mình xuống. Nhưng vừa giơ tay, sâu trong thân thể cậu bỗng bủn rủn khiến động tác của cậu chợt dừng lại.
Omega vừa được trị liệu thấy Tô Lương khác thường, vội vàng đỡ Tô Lương.
“Là do quá mệt mỏi sao?”
Cùng lúc đó, bác sĩ cũng tiến lại gần, lo lắng hỏi han, sau đó không chờ Tô Lương trả lời đã lấy dụng cụ xuống giúp cậu. Khi cổ áo bị kéo ra kia, dấu vết dày đặc từ sau gáy kéo xuống đầu vai của người đàn ông độc chiếm nào đó đã hoàn toàn lộ ra trước mặt mọi người.
Tươi cười trên mặt Tô Lương lập tức cứng lại.
“Ôi chao…..”
Cậu nghe thấy tiếng Omega đang hít khí.
“Xin lỗi.”
Tô Lương vội vàng hồi thần, mặc kệ cảm giác khác lạ sâu trong cơ thể, cậu vội vàng đứng thẳng người rồi kéo lại cổ áo. Cậu sợ những dấu vết mà Alpha của mình để lại sẽ khiến những Omega xung quanh khó chịu.
Nhưng chỉ một giây sau, cậu nghe thấy Omega nữa bên cạnh mình đang dùng giọng điệu vô cùng lão luyện cảm khái.
“….Răng đánh dấu của Alpha nhà cậu rất tốt nha, dấu răng sâu, đúng quy chuẩn, lưu lại dấu răng mà lại không làm cậu bị thương. Nhìn dấu răng này cũng biết là Alpha tốt rồi.”
Tô Lương: “Hả?”
Phản ứng của Omega kia hoàn toàn nằm ngoài dự đoán khiến cậu không khỏi ngơ ngác.
Omega vừa nói thấy cậu ngạc nhiên thì hì hì cười.
“Sao nha? Tuy mệnh tôi không tốt, bị người ta bắt tới cái nơi chết tiệt kia, nhưng trước đó chị đây đã ngủ với rất nhiều Alpha rồi…..”
Omega đó lập tức phong tình vạn chủng phóng mị nhãn với Tô Lương.
Mà khiến Tô Lương càng bất ngờ hơn là mấy Omega còn lại trong phòng trị liệu nghe cô gái ấy nói xong cũng nhiệt tình thảo luận.
“Alpha của cậu hẳn chính là, cái gì mà xà, xà đội ấy nhỉ?”
Có người hỏi.
“Xà đội gì, là Xà chủ, Xà chủ Lục Thái Phàn, nhờ có anh ta mà chúng ta đã được cứu thoát, tôi nhớ mà, lúc ở trên phi thuyền, anh ta cực kỳ lợi hại, chỉ một quyền là có thể đánh nát cơ giáp của đám súc sinh kia!”
“Ôi chao, thế mà cũng hỏi à, không thấy trên Tinh Võng sao? A Tô chính là người thương của Xà chủ đó. Ầy, tôi xem rồi, Xà chủ nhìn cũng rất được, hơn nữa lại không hề có vẻ hung ác như lúc ở trên phi thuyền nhá, hơn nữa, kiểu Alpha này vừa nhìn đã biết là eo rất tốt rồi.”
Nói xong câu cuối cùng, mấy Omega quen thuộc với Tô Lương nhất cũng hi hi ha ha cười.
Nhưng sau khi cười đùa xong, họ lại trầm ngâm nhìn Tô Lương một hồi, sau đó lén kéo ống tay áo Tô Lương, ghé vào tai cậu cẩn thận dặn dò.
“Người yêu của cậu nhìn rất lợi hại, lại còn là đại nhân vật…..cậu phải cẩn thận chút nhé. Alpha đó vừa nhìn đã biết có khả năng lưu giống rất mạnh, cậu vẫn còn nhỏ, nên chờ thêm một chút, đừng để lúc còn chưa hiểu gì…..mà đã bị người khác chiếm đoạt nha!”
……
Nếu Tô Lương không trải qua đời trước, từ đầu đến cuối chỉ ở tinh khu đệ nhất, có lẽ cậu sẽ cảm thấy những Omega này có hơi không biết giới hạn, sao có thể tuỳ tiện thảo luận đề tài này chứ. Phải biết, ở tinh khu đệ nhất này, dù là Omega có quan hệ cực kỳ thân thiết cũng khó có thể trêu ghẹo hay dặn dò nhau những chuyện này. Nhưng giờ Tô Lương hiểu, những người sống sót này thực sự đã trải qua quá nhiều chuyện, họ không còn quan tâm cái gọi là “giới hạn” hay “riêng tư” nữa.
Đằng sau mọi câu chuyện đùa vui, họ đã dành cho Tô Lương sự quan tâm trong sáng và thẳng thắn nhất.
…..Chính sự quan tâm này đã khiến Tô Lương không khỏi xúc động.
Nhưng khi mấy Omega này bắt đầu bàn tán sang năng lực nào đó của Alpha thì Tô Lương đã hận không thể vắt giò lên cổ mà chạy, mặt thiếu niên như sắp cháy, không dám mở miệng trả lời. Tuy nhiên, ở một góc độ khác, dù Tô Lương đỏ mặt nhưng cũng đã dần yên tâm hơn – có thể tụ tập với nhau rồi thẳng thắn thảo luận về Alpha như thế chứng tỏ trạng thái tinh thần của nhóm Omega này đã dần dần ổn định, dù thân thể họ vẫn mẫn cảm với tin tức tố của Alpha, nhưng trên tâm lý, họ đã không còn hoảng loạn nữa rồi.
Với Tô Lương, đây chính là tin tốt nhất.
Khi đang vui vẻ nói cười với nhóm Omega, máy truyền tin của Tô Lương sáng lên.
Cậu mở ra, người nhắn tin là Tiết Ngân Hoàn.
[ŧıểυ Lương này, bảo ban lão đại đi! Cứu cẩu độc thân bọn tôi với, không phải ai cũng chịu được anh ấy khoe khoang thế đâu……]
Nhưng Tô Lương còn chưa kịp đọc xong thì tin nhắn đã bị thu hồi, biến mất khỏi máy truyền tin của cậu.
Tô Lương hơi bối rối, gửi lại dấu?.
Nhưng Tiết Ngân Hoàn không nhanh chóng rep lại như mọi lần, ngược lại, khung chat còn nổi lên một pop-up mà Tô Lương chưa thấy bao giờ: [Đối tượng liên lạc đang làm nhiệm vụ, liên lạc hàng ngày đã tạm thời bị chặn – from Hệ thống.]
Lần trước làm nhiệm vụ, thỉnh thoảng Tiết Ngân Hoàn vẫn có thể buôn chuyện với Tô Lương, giờ lại bị chặn khiến Tô Lương rất hoang mang. Nhưng cậu còn chưa nghĩ xong đã thấy tin nhắn Lục Thái Phàn gửi tới.
Ngón tay Tô Lương hơi cứng đờ, cậu nhanh chóng nhìn xung quanh, nhóm Omega còn đang thảo luận sau này con cái của Tô Lương sẽ có cấp bậc gì, không rảnh chú ý tới cậu. Bấy giờ cậu mới khẽ cắn môi, nhấp mở tin nhắn.
Những gì xuất hiện trên màn hình của Tô Lương là báo cáo nghiên cứu do bộ phận kỹ thuật đệ trình cho Xà chủ, thiết bị ngăn cắn chuyên dụng của anh đã được cải tạo, trong tình huống bình thường thì không thể dễ dàng tháo nó xuống nữa, ngoài ra, còn thêm cả chức năng “chuyển quyền khống chế” và chức năng đang chờ - “mở khoá bằng từ vựng”.
Đương nhiên công năng cuối cùng đang chờ kia là do Xà chủ cường điệu.
[Từ giờ trở đi, anh sẽ do em quản lý.]
Có mấy chữ đơn giản mà dường như Tô Lương đã thấy nét mặt thâm thuý cùng giọng nói hơi khàn khi anh khẽ nói bên tai cậu.
Hình ảnh nào đó chợt hiện lên trong đầu Tô Lương.
Mặt thiếu niên đỏ bừng, vô cùng nhanh chóng tắt máy truyền tin.
Nhưng dù vậy, trái tim đang đập thình thịch này cũng không thể bình tĩnh lại.
Đáng ghét…..
Cậu cứ cảm thấy Tị tiên sinh đã hoàn toàn khác trước rồi.
Mà chính cậu cũng trở nên vô cùng kỳ lạ.
Tô Lương thở phì phì nghĩ thầm.
Nhưng lòng vẫn có chút vui vẻ không thể kìm nén nổi.
Quá trình điều trị và kiểm tra tinh thần lực diễn ra rất suôn sẻ, sau khi xác nhận mọi người đều ổn, Tô Lương cũng được nhân viên hộ tống, chuẩn bị rời khỏi căn cứ sinh hoạt.
Lẽ ra họ sẽ thuận lợi kết thúc một ngày.
Nhưng đúng lúc đó, đang đi ra ngoài cùng nhân viên, cậu bỗng dừng lại.
“Anh có nghe thấy gì không?”
Cậu hỏi.
Vị bác sĩ kia hơi ngơ ngác nhìn Tô Lương: “Nghe gì cơ?”
Tô Lương: “Có người……đang gào thét.”
“Gào thét?”
Bác sĩ nâng mày, sau đó chớp mắt, quay đầu lại, vừa vặn hướng đến một đầu khác của hành lang.
“À, là ‘Vô danh’.”
Anh ta chỉ chỉ một căn phòng ở đầu hành lang.
“‘Vô danh?’ Khoan, là cô ấy sao?”
Tô Lương đã nghe ra.
Trong số những người sống sót được giải cứu từ khu 48, cô gái được gọi là "Vô danh" kia là người đặc biệt nhất, lẽ ra cô là một Omega cấp cao, nhưng tuyến thể đã bị lấy cắp. Lẽ ra cô đã chết, nhưng có vẻ như tuyến thể của cô đã được sử dụng cho một kẻ quyền quý nào đó nên cô đã được một tên chủ quản nhỏ của nông trại bí mật giấu trong cabin duy trì sự sống, coi như là thủ đoạn bảo mệnh cuối cùng. Sau buổi “Du xuân” kia, cô cũng đã được mang về Xà quật.
"Hôm nay là ngày "điều trị", nên tiếng động cậu vừa nghe chính là tiếng hét của cô ấy."
Thực ra bác sĩ cũng không nghe thấy gì, nhưng anh ta hiểu một Omega có tinh thần lực nhạy bén như Tô Lương sẽ mẫn cảm hơn, có khả năng cậu đã nghe được tiếng gào thét sau cánh cửa cách âm vô cùng chắc chắn đó.
“Vậy sao…..”
Vẻ mặt Tô Lương rất nặng nề.
Trong khoảnh khắc, thậm chí cậu còn cảm thấy hối hận.
Trong những truyền thuyết mơ hồ kia, tinh thần lực của Sigma cường đại tới mức có thể chữa khỏi cho hết thảy những người bị sụp đổ biển tinh thần. Mà cái kẻ hư hư thực thực Sigma như cậu cũng chỉ có thể giúp Omega bình thường khôi phục chút nguyên khí, nhưng lại hoàn toàn bất lực với những người gặp phải hoàn cảnh vô cùng thống khổ như Vô danh.
Cậu thở dài thật sâu.
Ngay sau đó, tiếng cảnh báo dồn dập vang lên, trong ánh mắt sững sờ của Tô Lương và bác sĩ, cánh cửa phòng Vô danh đột nhiên mở toang, có người vội vàng xông ra.
"Nhanh, nhanh, có ai tới đây không? Bác sĩ đâu? Y tá đâu? Y tá…..ai tới cũng được, có chuyện rồi!"
Người chạy ra kia cũng mặc áo trắng, mặt anh ta xanh mét, một bàn tay ấn trên tai nghe vội vã kêu la, tay còn lại của anh ta máu tươi đầm đìa, bàn tay đó đột ngột khuyết một chỗ, như thể bị thứ gì đó cắn rớt thịt.
Máu tươi dính đầy trên áo choàng trắng của anh ta.
Khi cánh cửa kim loại mở ra, tiếng hét càng trở nên rõ ràng.
Đó là tiếng thét hoàn toàn lạc điệu, tràn ngập sợ hãi và tuyệt vọng, chứa đầy cảm xúc cực đoan, khiến người khác nghe thôi cũng sẽ vô thức run rẩy.
Phía sau cánh cửa kim loại là một chiếc giường bệnh, có vài người đang hoảng sợ tập trung bên giường, họ vươn tay, cố gắng đè người trên giường lại.
Sau khi rời khỏi khoang sinh tồn, cô gái “Vô danh” kia càng gầy gò yếu ớt hơn. Cô gái chưa bao giờ có cuộc sống bình thường ấy dường như giờ chỉ còn là một khung xương nhỏ. Dù Tô Lương nhỏ nhắn nhưng khi đứng bên cạnh cô có khi còn được coi là cường tráng. Nhưng một cô gái gầy gò như vậy lại bộc phát ra sức mạnh kinh người mà người thường không thể tưởng tượng nổi. Cô tiếp tục bật dậy trên giường, thiết bị kiềm giữ mềm mại vốn được thiết kế để bảo vệ cô khỏi bị tổn hại đã vỡ từ lâu, bây giờ chỉ có y tá đang giữ chặt, buộc cô phải nằm trên giường.
Nhưng dù như vậy, cô vẫn đang cố gắng vùng vẫy, rất nhiều người xông lên, nhưng vẫn không có cách nào hoàn toàn khống chế được.
Bàn tay của một số người thậm chí còn ướt đẫm máu, bị cô gái cắn như một con dã thú trong cơn điên cuồng.
“Bình tĩnh, con đã an toàn rồi, bình tĩnh lại nào……”
“Mọi thứ đều đã qua, con tỉnh táo lại đi.”
“Không sao rồi…..”
Trong tiếng la hét chói tai đến mức căng cả màng nhĩ, vẫn có tiếng bác sĩ y tá đau lòng trấn an.
Nhưng chẳng có bất cứ tác dụng gì với cô gái đã hỏng mất biển tinh thần này.
Khung cảnh trong phòng bệnh nhìn như địa ngục.
Không chút do dự, Tô Lương cùng vị bác sĩ kia cũng vọt đến.
Trong phòng bệnh đầy mùi máu tươi, trong mắt trong miệng thiếu nữ cũng vậy.
"Thuốc an thần thì sao?"
Bác sĩ vọt vào kia trước tiên muốn tiêm thuốc an thần cho cô.
“Đã tiêm rồi! Không có tác dụng! Thuốc an thần không có tác dụng gì với cô ấy hết….”
Những người trong phòng đều trả lời.
Trên người các đồng nghiệp sớm đã đầy máu, mồ hôi và nước mắt, nhìn rất chật vật.
“Chết tiệt!”
Bác sĩ tức giận nói, sau đó thì xắn tay áo lên, định phụ giúp họ giữ cô gái lại.
Nhưng ngay lúc đó, thân thể mong manh của cô gái đã có máu bôi trơn, trực tiếp lao ra khỏi những người đang giữ mình.
Thời gian bỗng như được quay chậm, Tô Lương đứng trong phòng bệnh, đối mắt với cô.
Đôi mắt thiếu nữ đã không còn tia sáng, chỉ có sợ hãi cùng thống khổ. Cô đã không còn nhận ra bản thân là ai nữa rồi, cũng không biết mình đang ở đâu. Đối với cô, cảm giác khi tỉnh lại chính là địa ngục, mà cô chỉ muốn chạy trốn khỏi địa ngục này.
Sau đó, cô lao mạnh vào vách tường kim loại trong phòng.
……
“Đừng…..”
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh.
Cuối cùng, ngay cả Tô Lương cũng không biết khi đó đã xảy ra chuyện gì.
Cậu chỉ biết khi nhìn cô gái lao vào bức tường, cậu đã vô thức phóng thích tinh thần lực của mình.
Giống như cậu đã sử dụng tinh thần lực để trấn an các Omega còn sống sót vậy – đương nhiên, nếu không phải do tình huống khẩn cấp, nếu tất cả chỉ là những phương án tham khảo để trị liệu thì có lẽ hành vi này đã bị người khác ngăn lại rồi.
Dùng tinh thần lực để trấn an một người đã hỏng cả biển tinh thần thì có nghĩa lý gì đâu.
Thậm chí còn lãng phí tinh thần lực của điều trị sư nữa.
Tuy nhiên, vào lúc đó, ngay lúc mà tinh thần lực của Tô Lương tiếp cận cô gái, động tác điên cuồng của cô gái lập tức dừng lại.
Trong thế giới tinh thần vô hình, một “bạch xà” luôn an tĩnh ôn hoà đã mở mắt.
Thiếu nữ ngơ ngác đứng trước vách tường kim loại.
Mọi người trong phòng đều thở hồng hộc, ai nấy đều kinh ngạc nhìn cô gái.
Đôi mắt Tô Lương dần trở nên đen kịt, đồng tử giãn ra đến mức dường như không có ánh sáng nào phản chiếu.
“Bạch xà” lơ lửng trên những mảnh tinh thần lực vỡ nát, nó dùng chính cơ thể của mình quấn chặt những mảnh vỡ sắc nhọn đó, ngăn chúng tiếp tục gây ra tổn thương cho linh hồn cho cô gái.
“Tô Lương thiếu gia……”
“Có chuyện gì vậy……”
Ai đó đang gọi tên cậu, ai đó đang hét lên, còn cả tiếng bước chân của các y tá bác sĩ chạy đến giúp đỡ….....
Tuy nhiên, những âm thanh đó đều xa xôi như thể bị một mặt nước ngăn cách.
Giờ phút này, trong thế giới tinh thần chỉ có Tô Lương và cô gái đang thống khổ.
Cô gái chậm rãi quay đầu lại nhìn Tô Lương.
Nước mắt chảy dọc xuống khuôn mặt khô nứt, cô gái mấp máy môi.
[Cứu tôi với.]
[Tôi rất…..sợ……]
Giây tiếp theo, thân hình cô gái nhoáng lên, cả người đổ rạp xuống đất.
Cùng lúc đó, vô số hư ảnh hỗn loạn lao về phía thần thức của Tô Lương như sao băng.
Tô Lương rên lên một tiếng, sau đó, cũng giống như cô gái, hai mắt cậu tối sầm lại rồi hôn mê bất tỉnh.
……
Các mảnh vỡ.
Những mảnh ý thức sắc bén bao vây, quấn riết lấy cậu.
Tô Lương ngơ ngác nhìn những mảnh ý thức không ngừng xoay tròn trước mặt, cậu muốn chạy trốn, nhưng vừa động, cậu lại cảm giác như bị một lực kéo vô hình trực tiếp kéo vào trong lỗ đen.
Cậu đã bị những mảnh ý thức đó hoàn toàn bao trùm.
[Ục ục……]
“Tô Lương” mở mắt ra và thấy mình đang ngâm mình trong dung dịch dinh dưỡng sền sệt, lạnh lẽo.
Giống như con cá nhỏ trong bể cá.
Cậu cũng bị đặt trong một chiếc bình thuỷ tinh khổng lồ.
Bốn phía đều là ánh sáng yếu ớt của những dụng cụ không rõ. Còn có rất nhiều, rất nhiều đĩa petri khổng lồ giống nhau đến mức không thể nhìn hết.
Cậu nghe thấy âm thanh máy móc, và tiếng nước sủi bọt mỗi lần cậu hít thở.
Cậu cảm thấy vô cùng suy yếu và đau đớn.
Cơ thể cậu cũng trở nên vừa nhỏ vừa gầy.
Bàn tay, bàn chân và thậm chí cả cột sống được cố định chắc chắn trên các thiết bị đặc biệt, và việc thở, ăn uống và bài tiết được thực hiện thông qua các đường ống xuyên vào cơ thể. Cảm giác này rất tệ, Tô Lương thậm chí còn cảm thấy như mình đã biến thành mẫu vật.
Chuyện gì đã xảy ra?
Đây là nơi nào?
Và cậu…..là ai?
Không, không đúng, đây không phải sự thật.
Tô Lương chợt nhận ra điều này……
Cậu phát hiện, bản thân mình đang ở trong trí nhớ của cô gái.
Cậu không biết mình đã ở trong ký ức này bao lâu. Cuối cùng, một ngày nọ, "Tô Lương" nghe thấy những cuộc trò chuyện mơ hồ phát ra từ bên ngoài dãy đĩa petri.
"Tô Lương" khó khăn ngẩng đầu lên, thân thể bị ghim chặt với những đường ống kia khiến cậu chỉ có thể nhìn thấy một bộ phận nhỏ người đi tới.
Qua dung dịch dinh dưỡng đục ngầu, cậu chỉ cảm nhận được người đến là một người đàn ông cao lớn, cường tráng và…..một đứa trẻ?
Tô Lương không thể nhìn rõ khuôn mặt của họ, nhưng khi họ đến gần hơn, Tô Lương dần dần có thể nghe rõ đối thoại của họ.
Người đàn ông và đứa trẻ đứng trước mặt "cậu" một lúc.
“……ŧıểυ thiếu gia, cậu chọn cái này sao?”
Sau đó, người đàn ông bỗng nhiên vui vẻ cao giọng nói, thanh âm đầy nịnh nọt.
"Không hổ là ŧıểυ thiếu gia, nhãn lực của cậu thật tốt. Đây chính là thứ có tiềm lực lớn nhất của chúng ta, rất có thể sẽ phân hoá thành Omega cấp A đó."
Nhưng đáng tiếc, người đàn ông kia dù đã cố gắng nịnh nọt cũng chẳng có nghĩal ý gì, giọng đứa bé đó vẫn còn non nớt nhưng vô cùng lạnh lẽo.
“Cấp A? Chỉ cấp A thôi sao? Thật đáng ghét….. Tôi không muốn cấp A tầm thường. Sản phẩm này không thể phân hoá thành cấp S sao?”
“Nhưng ŧıểυ thiếu gia, Omega cấp S trước giờ đều chỉ có thể gặp mà không thể cầu, chúng tôi đã cố gắng tìm kiếm các mẫu vật, nhưng tỷ lệ phân hoá thành cấp S vẫn…..”
Nghe yêu cầu ngạo mạn của đứa trẻ, giọng gã đàn ông kia hơi khó xử.
“Xin lỗi ŧıểυ thiếu gia, có lẽ cậu không biết, đúng, quả thực chúng tôi đã nghiên cứu và phát minh ra một loại tân dược, có thể thúc giục phát triển tuyến thể và tinh thần lực, nhưng thứ này gây thương tổn rất lớn đến môi trường nuôi cấy. ŧıểυ thiếu gia đã chọn mẫu vật tốt nhất của chúng tôi, nếu tuỳ tiện dùng thứ thuốc đó, có khả năng mẫu vật còn chưa kịp phân hoá đã chết rồi…..”
Sau đó, "Tô Lương" nghe câu hỏi vô cùng bối rối của đứa trẻ.
“Nếu chết, thế thì tìm mẫu vật khác để nuôi dưỡng tuyến thể cho tôi là được. Sao anh lại lo lắng chuyện này?”
Nói xong đứa nhỏ bước từng bước tới bên cạnh “Tô Lương”, nhìn “môi trường nuôi cấy” được cố định trong khoang thuỷ tinh qua dãy đĩa petri dày cộm như đang xem đồ chơi.
Khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt đứa trẻ, "Tô Lương" lập tức kinh ngạc mở to mắt.