Cậu ngơ ngác nhìn thanh niên Riar trước mặt, sắc mặt càng thêm trắng bệch.
Tuy Bạch Niệm nói rất khó nghe, nhưng ở một khía cạnh nào đó, Tô Lương lại chẳng thể phản bác được – dù sau khi cậu tỉnh lại, mọi người đều nói với cậu, chuyện Lục Thái Phàn mất khống chế chỉ là chuyện ngoài ý muốn, nhưng những lo lắng nghi hoặc trong đáy lòng cậu lại chưa hề phai nhạt.
Tị tiên sinh……Lục Thái Phàn phát cuồng, thực sự không có liên quan gì tới cậu sao?
Chuyện này Tô Lương cũng chẳng thể xác định được.
“Bác sĩ Bạch Niệm, trước khi sự việc này xảy ra, Tô Lương thiếu gia đã được kiểm tra rất nhiều lần rồi, cho dù là hiện tại thì tin tức tố của cậu ấy vẫn không hề vượt quá giá trị nguy hiểm. Thậm chí có thể nói tin tức tố của cậu ấy còn thấp hơn rất nhiều so với những thiết bị ngăn cách mà chủ nhân thường sử dụng…..”
Quản gia cắt ngang lời chỉ trích ngang ngược của thanh niên Riar kia, nhưng khi nó còn đang muốn nói tiếp thì Bạch Niêm đã cao giọng: “Thế thì sao! Xà chủ đại nhân vẫn mất khống chế! Nhiều năm như vậy rồi, ngài ấy chưa từng mất khống chế, vì sao sau khi cậu ta tới đây thì lại như vậy chứ?!”
“Với tư cách là một người có tinh thần lực cấp SS đồng thời còn mắc chứng rối loạn tin tức tố, chủ nhân mất khống chế là việc không thể tránh khỏi. Hơn nữa trên dưới Xà quật đều đã chuẩn bị cho ngày này.” Quản gia bất động thanh sắc tiến lên, thân thể mô phỏng người sống cao lớn vừa vặn che chắn cho Tô Lương.
Đối mặt với Bạch Niệm, giọng điệu của trí tuệ nhân tạo có hơi lãnh đạm: “Hơn nữa, ta luôn giám sát các số liệu thân thể của chủ nhân trong thời gian ở cạnh Tô Lương thiếu gia, hiện giờ ta có thể khẳng định với cậu, khi ở bên Tô Lương thiếu gia, các chỉ số của chủ nhân đều vô cùng hoàn mỹ. Một vài chỉ số thậm chí còn có dấu hiệu cải thiện.”
“Ta không tin sự chuyển biến tốt đẹp của Xà chủ đại nhân trước đây có quan hệ gì với Beta này hết….”
“Tiếp xúc với Tô Lương thiếu gia, chủ nhân không thể bị mất khống chế như những gì cậu nói được, hơn nữa, căn cứ theo những gì ta suy tính, tin tức tố của Tô Lương quả thực có thể cải thiện tình trạng của chủ nhân.”
Sắc mặt Bạch Niệm càng thêm khó nhìn. Anh ta gắt gao trừng mắt nhìn robot mô phỏng người sống trước mặt, ngữ khí có hơi thẹn quá thành giận.
“Bác sĩ Bạch Niệm, cậu đang để tình cảm cá nhân đối với chủ nhân quấy nhiễu nghiêm trọng đến phương diện công việc của mình.”
Mắt điện tử của quản gia lấp lóe, hắn bình tĩnh nói với Bạch Niệm.
“Ta không phải……”
……
Trí tuệ nhân tạo cùng Bạch Niệm khắc khẩu cũng không phải quá mức ầm ĩ, nhưng là nhân vật trung tâm của cuộc khắc khẩu này, sắc mặt Tô Lương cũng dần tái nhợt theo đối thoại của họ.
Trong hoảng hốt, cậu cảm giác như mình đã quay trở về đời trước.
Đời trước, những người Lục gia đó cũng tới trước mặt cậu, họ cũng không ngừng chỉ trích cậu, nói cậu không biết liêm sỉ câu dẫn hy vọng duy nhất của Lục gia bọn họ, nói cậu dùng thủ đoạn vô cùng hạ lưu mới có thể khiến Lục Chi Chiêu điên đảo vì mình…..
Tô Lương cảm thấy ngực mình bắt đầu ngột ngạt, cậu không thích cảm giác này cho lắm.
Rồi cảm giác khó chịu ấy trở nên cực kỳ mãnh liệt, Tô Lương không nhịn nổi sợ hãi.
Cậu không hề nhận ra nồng độ tin tức tố trong người mình thấp hơn nhiều so với giới hạn tiêu chuẩn, hơn nữa vì thân thể không khỏe cùng tinh thần căng thẳng khiến xúc cảm của cậu dần trở thành chua xót.
Cậu lại càng không biết, tròng mắt của vị Alpha bị cưỡng chế ngủ đông lẽ ra không thể có bất kỳ phản ứng gì với tin tức tố kia đang khẽ động.
[Người thương của ta đang đau xót.....]
“Quản gia, tôi rất xin lỗi, tôi nghĩ bác sĩ Bạch Niệm nói cũng có lý, có lẽ tôi quả thực không nên ở đây để làm ảnh hưởng với mọi người trị liệu cho Tị….cho gia chủ đại nhân.”
Tô Lương nhẹ nhàng kéo tay áo quản gia, lúc mở miệng nói chuyện, cậu mới phát hiện giọng mình vô cùng yếu ớt.
[Dù bản thân hiện tại đang không thể suy nghĩ bất cứ điều gì, nhưng ta vẫn biết, bạn lữ của ta cực kỳ nhỏ, cực kỳ gầy yếu, cực kỳ cần ta bảo vệ.]
“Cậu chưa bao giờ quấy rầy công việc của chúng tôi…” Quản gia nghiêng đầu nhìn Tô Lương, sau khi quan sát trạng thái của Tô Lương, trí tuệ nhân tạo lập tức sửa lời, “Nhưng tôi có thể nhìn ra trạng thái hiện tại của cậu rất không ổn, thực xin lỗi, lẽ ra tôi cần phải chú ý tới sớm hơn. Tô Lương thiếu gia, xin cho phép tôi lập tức đưa cậu về lại khoang trị liệu.”
Nói xong, quản gia còn lễ phép vẫy vẫy tay chào Bạch Niệm, sau đó đỡ lấy thiếu niên đang lung lay sắp đổ đi về phía cửa.
[Tin tức tố đang nhạt dần.....người kia....đang rời khỏi ta....]
[Có kẻ mang em ấy đi.]
[Không.....ta quyết không cho phép.....]
“Răng rắc!!!”
……
Ngay khi họ sắp rời khỏi phòng giam hình giếng sâu, đột nhiên có dị biến.
“Cảnh báo!!!”
“Cảnh báo, qua đo lường, tinh thần lực của mục tiêu đang tăng cực nhanh!!!”
“Cảnh báo, hệ thống chặn tinh thần lực 2-11, trang bị thuốc trấn an A022, 8211 mất hiệu lực.”
“Cảnh báo, vòng giam cầm từ trường đang bị phá, khoảng cách cho tới khi hoàn toàn mất đi hiệu lực còn 89%........ 71%....... 42%.......”
“Kích hoạt trạng thái khẩn cấp 2, mục tiêu đang thoát khỏi trạng thái ngủ đông.”
“Gọi ŧıểυ đội Xà vệ……”
……
Ngọn đèn cảnh báo màu đỏ sẫm đáng sợ đột nhiên nhuộm toàn bộ phòng giam thành một màu đỏ như máu.
Trên thiết bị giám sát được sử dụng để phát hiện các dấu hiệu sinh lý khác nhau của Lục Thái Phàn, những gợn sóng nhẹ nhàng ban đầu bắt đầu chuyển động dữ dội.
Thứ đầu tiên Tô Lương nghe thấy là tiếng kim loại bị kéo đến chói tai.
Sau đó là tiếng nổ ầm ầm của các thiết bị điện tử, nhưng cách một bức tường kính chống nổ cực dày, ngay cả tiếng nổ cũng trở nên vô cùng nặng nề.
Nhưng cũng đủ khiến người ta dựng tóc gáy, khiếp sợ vô cùng.
Tô Lương kinh ngạc nhìn về phía bên kia bức tường thủy tinh, chỉ vài phút trước, người đàn ông vẫn như một cái xác bị giam cầm trong nhiều lớp không thể nhúc nhích, không biết là khi nào, anh ấy thực sự đã mở mắt.
Anh chậm rãi lắc lắc cổ, bẻ gãy chiếc vòng từ trường còn chưa hoàn toàn mất hiệu lực như một món đồ chơi, sau đó, anh kéo toàn bộ những ống dẫn đang gắn chặt trên người mình xuống.
Tô Lương không biết anh đã làm cách nào, nhưng chỉ nháy mắt sau khi anh được thả tự do, những thiết bị quân dụng được thiết kế tỉ mỉ để giam giữ anh phát ra điện quang màu lam tím, ngay sau đó là ngọn lửa màu cam, kèm theo khói đen đặc.
Chỉ trong vài nhịp thở, khu vực bên kia của phòng giam đã biến thành phế tích.
Âm thanh cảnh báo vang vọng thiên địa lần lượt vang lên……
Giống như Ma vương bị phong ấn đã thức tỉnh.
Mà chúng thần và đại địa đều phải run rẩy trước sự hiện diện của hắn.
Trong thế giới vô cùng hỗn loạn này, Tô Lương cảm nhận được một ánh mắt vô cùng mạnh mẽ.
Là Lục Thái Phàn.
Đôi mắt đen của người đàn ông vượt qua bức tường thủy tinh, thẳng tắp dừng trên người cậu.
Lục Thái Phàn hiện tại đơn thuần chỉ là một hung thú, ánh mắt không hề có chút lý trí, chỉ có thuần túy tham lam.
Tị tiên sinh……đã thoát khỏi ngủ đông cưỡng chế rồi.
Nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại.
Ngay khi tiếng chuông báo động vang lên, tất cả chiến binh Độc xà và nhân viên y tế khi nãy ra khỏi phòng giam đã ập vào phòng giám sát.
Họ hoảng sợ và tuyệt vọng vận hành thiết bị vẫn đang hoạt động nhằm đưa Lục Thái Phàn trở lại trạng thái có thể điều khiển được.
“Trang bị giam cầm dự phòng đâu? Tại sao nó không hoạt động được?”
“Không xong, Xà chủ lại phát điên rồi!”
“Tinh thần lực đang tăng vô cùng nhanh, mọi người, mau trang bị thiết bị giảm xóc!”
……
Giữa những thanh âm hoảng sợ, giọng nói của Bạch Niệm càng có vẻ cao vút: “Mau bổ sung thuốc ức chế K11 cho Xà chủ đại nhân! Dù đạn gây mê hoặc dùng cánh tay tiêm vào đi, cái gì cũng được! Cần phải khiến ngài ấy quay về trạng thái ngủ đông, nếu không, thân thể ngài ấy sẽ không thể chịu nổi tinh thần lực bạo động…..”
Tô Lương không ở lại nữa.
Sau khi nhận ra sự tình không ổn, quản gia nhanh chóng ôm lấy cả người Tô Lương.
Sau đó, robot mô phỏng người sống ấy dùng tốc độ kinh người đưa Tô Lương tới thang máy: “Tô Lương thiếu gia, vì an toàn của cậu, tốt nhất chúng ta nên nhanh chóng rời khỏi phòng giam. Nhân viên chiến đấu không chuyên nghiệp rất khó có thể ứng phó với tình trạng này của chủ nhân. Nếu không kịp thời chạy thoát, rất có thể tính mạng cậu sẽ gặp nguy hiểm.”
Y như quản gia lo lắng, giây tiếp theo, Tô Lương nghe thấy một tiếng vang thật lớn.
Cậu hoảng sợ, không nhịn được quay đầu nhìn qua đầu vai quản gia, những gì cậu trông thấy là một người đàn ông lập tức xé bỏ sự kiềm chế cuối cùng trên người rồi nhảy xuống từ trên không như một con quái vật.
Anh bước tới bức tường thủy tinh, nâng tay lên….
“Rầm rầm……”
Trong giây tiếp theo, bức tường màn cách ly, được thiết kế để chịu sức tấn công của ba mươi lần công kích của pháo Plasma lập tức biến thành những mảnh pha lê vụn không ngừng rơi xuống.
[......Trả lại.....cho ta.]
Là ảo giác sao?
Tô Lương luôn cảm thấy, trong nháy mắt kia, giữa tiếng cảnh cáo cùng tiếng nổ vang chói tai, người đàn ông ấy hình như đang mơ hồ lẩm bẩm.
Giây tiếp theo, thân ảnh tái nhợt và đáng sợ của anh biến mất trước mắt Tô Lương.
Là quản gia đột nhiên che mắt cậu lại.
“Cậu vẫn đang trong thời kỳ dưỡng bệnh, căn cứ theo thủ tục, cậu không thể chứng kiến cảnh tượng quá mức huyết tinh được.”
Trí tuệ nhân tạo ôn hòa nói.
Nó gắt gao che chở Tô Lương, đi ngược lại với ŧıểυ đội chiến binh Độc xà đang tiến tới.
“Anh ấy…..và cả những người khác, sẽ không sao chứ?”
Vì cực kỳ lo sợ, giọng Tô Lương cũng ám ách.
“Xin hãy yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức để khống chế cục diện.”
Quản gia đáp.
Nó mang theo Tô Lương tiến thẳng vào thang máy.
Không một chút do dự, trí tuệ nhân tạo đập vỡ lớp vỏ bảo vệ và nhấn vào nút màu đỏ dành cho trường hợp khẩn cấp nhất.
Những tấm thép cực dày được sơn hai màu đen và vàng bất ngờ rơi xuống từ mọi phía, chặn lại các bức tường thang máy bằng hợp kim sáng mịn ban đầu.
Thiết bị vòng quay một lần, phát ra âm thanh kim loại chói tai, biểu thị bộ thang máy đã bị khóa hoàn toàn.
“Rì rì…..”
Âm thanh nhẹ của dây cáp thép cọ xát vang lên, thang máy bắt đầu di chuyển thẳng lên phía lối ra của nhà giam với tốc độ cực cao.
Mãi cho đến lúc này, quản gia mới yên lòng buông Tô Lương ra.
“Tô Lương thiếu gia, rất xin lỗi vì đã để cậu phải đối mặt với việc này.”
Trí tuệ nhân tạo nói nhỏ với Tô Lương.
Beta trẻ tuổi còn chưa khỏi bệnh hiển nhiên đã bị kinh hãi nghiêm trọng, cả khuôn mặt trắng bệch như bóng ma dưới ánh đèn.
"Thực ra, chủ nhân của tôi rất hiếm khi như vậy. Hầu hết thời gian, tính tình của ngài ấy đều rất hòa nhã thân thiện."
Quản gia vắt óc lên tiếng, cố gắng xoa dịu thiếu niên trước mặt.
“Lúc không mất khống chế, ngài ấy rất tốt.”
Nó nói.
Nhưng ngay giây tiếp theo, âm thanh xé rách kim loại nhanh chóng gián đoạn lời nói của trí tuệ nhân tạo.
Thang máy thoát hiểm rung động kịch liệt, sau đó đột ngột dừng lại.
Tô Lương mất thăng bằng, suýt té ngã, quản gia lập tức đỡ cậu.
Nhưng vào lúc này, đèn đỏ như máu vụt tắt, thang máy chìm vào bóng tối đầy bất an.
Tiếng ồn ào của thang máy cũng biến mất.
Âm thanh cảnh báo cũng biến mất.
Xung quanh im lặng.
“Quản gia? Anh có sao không?!”
Tô Lương đứng tại chỗ, cậu thở hổn hển rồi mò mẫm trong bóng tối, cố gắng tìm vị quản gia robot tốt bụng và đáng tin cậy kia.
Nhưng, đáp lại cậu không phải là giọng của quản gia.
“Em……là…..của ta……”
Giọng nói trầm khàn mơ hồ.
“Em là của ta.”
Tô Lương hít sâu một hơi, trong khoảnh khắc đó, cậu thậm chí quên cả hô hấp.
“Kẽo kẹt…..”
Tiếng kim loại bị xé rách.
Đèn báo chậm nửa nhịp, lại sáng lên đúng lúc này.
Thứ ánh sáng xanh mờ ảo vô cùng đó.
Tô Lương chậm rãi ngẩng đầu theo giọng nói, cậu trông thấy phía trên thang máy có một cái khe.
Một khuôn mặt tái nhợt vô cảm xuất hiện phía trên vết nứt tối tăm.
Người đàn ông đã giật hết những ống dây trói buộc nên trên người anh vẫn còn lưu lại vết máu, ống thuốc sau lưng cũng đã sớm đứt gãy, nước thuốc giờ đã mất tác dụng đang tích tích chảy xuống.
“Tị…..Tị tiên sinh?”
Tô Lương có thể cảm thấy một thứ gì đó ẩm ướt, vô hình nhưng lại đang dần hóa hình, từ từ hình thành trong bóng tối, rồi từng chút một cuộn lên mắt cá chân và bàn tay của mình.
Đó chính là thực thể tinh thần lực của Alpha cấp SS ở trạng thái hoàn toàn điên cuồng.
Như một dã thú ăn thịt đang đi săn, người đàn ông nhẹ nhàng nhảy xuống.
Anh nâng tay, hướng thẳng về phía Tô Lương.
“Chủ nhân, xin đừng làm vậy…..”
Quản gia nâng tay, bắt đầu ngăn cản chủ nhân của mình y hệt như một người sống.
Nhưng nó thậm chí còn không có thời gian để nói hết câu.
Bởi vì Lục Thái Phàn đã trực tiếp bóp nát hộp so hợp kim vô cùng cứng của robot mô phỏng người sống.
Điện nổ lách tách, hộp sọ xoắn nứt của quản gia robot lóe lên những tia lửa nhỏ trong lòng bàn tay của người đàn ông.
Con mắt điện tử còn lại của người quản gia lăn giữa các ngón tay của Lục Thái Phàn.
“Tô Lương thiếu gia…..xin…..hãy…..cẩn thận……”
Âm thanh điện tử đã thay đổi giọng điệu vang lên, sau đó đột ngột dừng lại.
“Quản gia!”
Tô Lương biết đó chỉ là vật mang nhất thời, nhưng nhìn thấy mọi thứ trước mắt, cậu không khỏi hét lên một tiếng.
Lục Thái Phàn buông tay, robot mô phỏng người sống rầm một tiếng rơi xuống đất.
“Đừng…..”
Tô Lương che mặt, tầm mắt có chút mơ hồ.
Sau đó, người đàn ông đã loại bỏ mọi vật cản kia liền dùng sức ôm chặt thiếu niên đang run rẩy vào ngực.
Bị cơ thể lạnh lẽo bao phủ, Tô Lương cắn chặt môi, bởi vì chỉ có như vậy, cậu mới không hét lên vì sợ hãi.
Vẫn là ánh mắt thiêu đốt như muốn ăn sống nuốt tươi người khác kia.
Tô Lương thở dồn, cậu ép buộc bản thân ngẩng đầu lên, chớp chớp mắt với Xà chủ.
“Tị tiên sinh, anh tỉnh lại……anh tỉnh lại đi được không?”
Tô Lương nghẹn ngào lẩm bẩm.
“……”
Nhưng người đàn ông đang trong cơn cuồng loạn vẫn nhìn thẳng Tô Lương, trong mắt chỉ toàn một màu đen hỗn độn, không hề có một tia lý trí.
Sau một lát im lặng, Alpha điên cuồng đột nhiên cúi đầu, dán môi về phía Tô Lương.
Luồng khí huyết mạnh mẽ từ người đàn ông lập tức bao trùm lấy Tô Lương, cậu vô thức nhắm mắt lại, chờ đợi cơn đau ập đến.
Nhưng thứ cậu chờ được không phải là bạo ngược tra tấn của đối phương, mà là…..
Khóe mắt Tô Lương bỗng truyền đến xúc cảm ướt át.
Là Lục Thái Phàn đang vô cùng cẩn thận tỉ mỉ liếʍ đi những giọt nước mắt của thiếu niên trong ngực mình.
“Em là của ta.”
Vị Xà chủ với ý thức hỗn độn, hiện đã biến thành quái vật, dã thú, vũ khí hình người ấy giờ lại tỉ mỉ liếʍ liếʍ thiếu niên trong ngực, rồi phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn.