Mặt cậu đỏ hồng, hàng mi nồng đậm che đi đôi mắt ướt át.
Thiếu niên cũng không dám nhìn anh, vẫn luôn cúi đầu, giống như đang chuyên tâm nghiên cứu dấu vết Lục Thái Phàn vừa vẽ lên trong tay mình.
Một hương thơm thoang thoảng như thẩm thấu ra từ làn da trắng nõn của cậu, mùi hương khiến người ta liên tưởng đến những trái cây ngây ngô cùng những nụ hoa chưa nở rộ.
Vẻ mặt Lục Thái Phàn vẫn như bình thường, nhưng dưới lớp mặt nạ bảo hộ, anh không tự chủ dùng đầu lưỡi liếʍ lên răng nanh của mình.
Lãnh khốc, tĩnh mịch, trong thân thể như có đốm lửa lập lòe.
Đó là một cảm giác rung động bí ẩn mà chính Lục Thái Phàn cũng cảm thấy xa lạ.
…..Là do tác dụng phụ của thuốc, dẫn đến tuyến tin tức phát dục lần hai, cũng khiến tin tức tố tràn ra.
Lục Thái Phàn bình tĩnh phân tích, rồi lại tự đưa ra đáp án cho trạng thái hiện tại của mình.
Trước khi đến, anh đã đọc bản báo cáo y tế của Tô Lương.
Trong cơ thể Tô Lương vẫn còn một lượng thuốc rất nhỏ vẫn chưa loại bỏ hoàn toàn, hơn nữa, ở tuổi này mà tuyến tin tức của cậu còn phát dục thì việc một lượng rất nhỏ tin tức tố bị hỗn loạn cũng là chuyện đương nhiên.
Tình huống dễ gặp nhất chính là như bây giờ, rõ ràng chưa phân hóa hoàn toàn nhưng trên người cậu sẽ tản mát ra một loại hơi thở gần giống như Omega.
Chuyện này rất bình thường.
Người không bình thường chỉ có Lục Thái Phàn anh thôi, anh đang rơi vào kỳ mẫn cảm mà mỗi Alpha đều có, chính là cảm giác mẫn cảm dùng dễ xúc động từ thời nguyên thủy.
Loại cảm giác này rất không xong.
Bởi thứ Lục Thái Phàn ghét nhất chính là bị mất khống chế.
Tô Lương giật mình nhìn anh, ánh mắt vẫn ẩm ướt vô cùng, lộ ra nét lưu luyến không thể che giấu.
[Liệu pháp trị bệnh bằng cách phóng thích tin tức tố sẽ khiến bệnh nhân sinh ra cảm giác thân cận với Alpha đã phóng thích đến mấy tuần liền.]
Dòng phân tích trong báo cáo y tế xẹt qua trong đầu Lục Thái Phàn.
Nhưng nhìn vào ánh mắt của Tô Lương lúc này, Lục Thái Phàn lại bất giác liếʍ răng.
"Ừm."
Anh lạnh lùng nói.
Sau đó, không để ý đến ánh mắt của Tô Lương nữa, anh đi thẳng ra khỏi cửa.
Nhưng còn chưa kịp bước ra khỏi phòng, anh đã nghe thấy Tô Lương hơi thấp thỏm hỏi.
“Tị tiên sinh, sau này anh có còn tới đây làm việc nữa không…..ừm, ý em là, em còn có thể gặp lại anh không?”
Lục Thái Phàn im lặng trong hai giây.
Trên thực tế, dựa theo kế hoạch của mình, giữa anh và Tô Lương sẽ không có tiếp xúc gì nữa.
Tất nhiên anh vẫn sẽ che chở cho Beta quá mức ngốc nghếch này, nhưng là một Xà chủ tùy thời có thể nổi điên, hiển nhiên Lục Thái Phàn đã chú định không thể liên lụy với những người yếu ớt quá nhiều.
Nhưng sau giây phút bình tĩnh tự hỏi ấy, Lục Thái Phàn nghe thấy bản thân hơi trầm thấp đáp lời cậu: “Nếu có điều kiện, ta sẽ tới.”
……
Về tới dinh thự của Xà chủ âm lãnh tĩnh mịch kia, Lục Thái Phàn mặt vô biểu tình bước vào trung tâm y tế.
"Quản gia, chuẩn bị chất ức chế, tăng cường độ thêm 2 đơn vị------"
Anh vô thức giơ tay chạm vào cổ áo, định cởi bỏ đồng phục tác chiến để cánh tay robot tiến hành chữa trị và tiêm thuốc, nhưng vừa chạm tới chất liệu như da mà không phải da của đồng phục, đáy mắt anh hiện lên một tia kinh ngạc, sau đó mới chợt nhớ áo của mình giờ có lẽ đang được Tô Lương ôm trong lòng.
Một niềm vui không thể giải thích được thoáng qua trong lòng Lục Thái Phàn, nhưng còn nghiên cứu kỹ thì giọng nói điện tử của quản gia đã vang lên bên tai anh: "Từ chối yêu cầu trị liệu. Tôi vừa kiểm tra các chỉ số cơ thể ngài, kết quả cho thấy tình trạng hiện tại của ngài rất tốt, giá trị rối loạn tin tức tố cũng đã nằm trong phạm vi có thể kiểm soát được, độ ổn định của tinh thần cũng rất ổn. Tất nhiên tôi có thể hiểu yêu cầu của ngài đối với thuốc ức chế, nhưng thứ cho tôi nói thẳng, từ dữ liệu sinh lý của ngài thì tình trạng phấn khởi này đơn thuần là do hormone phân bố mà thôi, nói cách khác, mỗi một giống đực – kể cả là lớp động vật có vυ" đều sẽ có xúc động xxx, ngài không cần hoảng sợ, cũng không cần sử dụng thuốc để ức chế phản ứng sinh lý bình thường này— "
“Câm miệng.”
Lục Thái Phàn lạnh lùng nói.
“Được,” quản gia ngoan ngoãn nói.
Nhưng sau khi im lặng vài giây, nó lại bổ sung: “Vậy có cần tôi tạm thời ngắt các phương tiện để ngài tự mình thư giải không? Căn cứ theo suy đoán của tôi, thực ra việc này rất có lợi với cả về thể xác và tinh thần của ngài.”
Lục Thái Phàn hít một hơi thật sâu, nếu không phải vì anh vừa mới nhớ tới một chuyện quan trọng thì có lẽ giờ anh còn muốn trực tiếp tắt nguồn cái tên trí thông minh nhân tạo đang hoạt động quá mức này.
“Ta đã kiểm tra lại hệ thống phòng vệ của Mịch viên, phát hiện có một lỗ hổng, nơi này không có thiết bị đuổi động vật nhỏ - ngươi nhớ lưu ý điểm này.”
Anh thờ ơ ra lệnh.
Mịch viên trong miệng Lục Thái Phàn chính là biệt thự nhỏ nơi Tô Lương sinh sống.
Quản gia hơi nghiêng đầu, những chi tiết nhân tính hóa của nó đã được cải tiến đến mức cực hạn rồi, nên dù vẻ mặt có không quá rõ ràng thì vẫn có thể biểu hiện ra nội tâm khó hiểu của nó.
“Thiết bị đuổi động vật nhỏ? Sao lại phải đặt thứ như thế vào biệt thự……”
“Vì sẽ có mèo chạy vào đó.” Lục Thái Phàn đáp, “Có hơi nguy hiểm với Tô Lương.”
Quản gia im lặng giây lát rồi nói: “Thực sự là tôi không hiểu lắm.” Có vẻ nó rất buồn bực, “Nhưng tôi đã nhận lệnh lắp ráp thiết bị xua đuổi động vật nhỏ ở gần biệt thự.”
“Rất tốt.”
Lục Thái Phàn chẳng buồn để ý tới quản gia robot còn đang nghi hoặc, tiếp tục truyền lệnh mới: “Tô Lương vẫn đang trong kỳ phục vụ, nếu cậu ấy muốn chăm sóc khu vườn thực vật Riar kia đến vậy thì cứ để cậu ấy tiếp tục làm. Trong vòng 3 ngày, ngươi hãy bố trí lại thổ nhưỡng rồi chuyển đám thực vật Riar qua đó đi-------”
“Tô Lương thiếu gia đáng thương quả thực đã nhắc tới chuyện cậu ấy còn chưa hoàn thành công việc, nhưng làm sao ngài biết?” Mắt điện tử của quản gia lại nhấp nháy, “Khoan, không phải ngài nghe lén đối thoại hàng ngày của Tô Lương thiếu gia chứ?”
Lục Thái Phàn không đáp lời.
“Chủ nhân thân ái của ta, là trí tuệ nhân tạo của ngài, tôi có nhiệm vụ phải nhắc ngài một chuyện….Ngài có bản thấy bản thân mình ở phương diện đó có khuynh hướng nguy hiểm không?”
Nhưng lúc này Lục Thái Phàn đã bắt đầu xử lý văn kiện bằng thiết bị đầu cuối cá nhân của mình.
Mấy lời cằn nhằn của quản gia trước nay anh chỉ coi là một loại bối cảnh âm thanh vô nghĩa, nhưng sau khi nghe câu này của nó, lông mày Lục Thái Phàn vẫn khẽ giật một cái.
Khuynh hướng nguy hiểm?
Lục Thái Phàn không cho là vậy.
Sau khi tiếp xúc trực tiếp với Tô Lương, Lục Thái Phàn cảm thấy mình có nghĩa vụ phải bảo vệ cậu nhiều hơn.
Nếu không cẩn thận loại bỏ những nguy hiểm xung quanh Tô Lương, ai biết được Beta ngu ngốc kia sẽ rơi vào cái bẫy nào?
Dù sao thì ngay cả một con mèo cũng có thể lừa được cậu.
……
[Cậu có thể gọi ta là Tị tiên sinh--------]
Cùng lúc đó, trong một ngôi biệt thự nhỏ cách dinh thự của Xà chủ không xa.
Tô Lương trằn trọc trở mình trên giường.
“AAAA thật là!”
Tô Lương hít sâu một hơi, xoa xoa lỗ tai, rốt cục không chịu nổi từ trên giường ngồi dậy.
Cậu không cần soi gương cũng biết rằng khuôn mặt của mình bây giờ hẳn là rất khó coi, có khi quầng thâm cũng đã treo trên mắt rồi.
Tô Lương thật sự không biết làm sao để đối phó với tình hình hiện tại của mình, phải chăng đây chính là phản ứng tiêu cực do tuyến tin tức phát dục không?
Cơ thể cậu rõ ràng đã kiệt sức, thậm chí còn cảm thấy giờ mình có nằm trên bãi đất hoang thì cũng chỉ cần một giây là ngủ. Nhưng mà rõ ràng giờ đang nằm trong biệt thự xa hoa, giường cũng là loại giường lớn mà trước đây cậu chưa từng thấy bao giờ, thế mà vẫn cứ không ngủ được.
Cậu chỉ cảm thấy một cảm giác trống rỗng không thể giải thích nổi.
Không thể an tâm, không thể ngủ được.
Vết thương sau gáy hiển nhiên đã không còn sưng tấy nữa, nhưng dây thần kinh ở nơi sâu nhất của vết thương vẫn đập liên hồi, nhắc nhở cậu sự tồn tại của nó.
Dù là kiếp trước bệnh tật, chịu đủ ốm đau tra tấn, mà cậu cũng chưa từng cảm thấy như vậy.
Quả thực còn gian nan hơn cảm giác đau thấu xương cốt đó.
Lúc đầu, Tô Lương cố gắng quấn mình trong chăn bông để lấp đầy cảm giác hư không trong cơ thể, nhưng sau đó cậu không thể chịu được mà bật dậy khỏi giường.
Có lẽ đó là do bản năng, khi ý thức trở lại, cậu nhận ra rằng mình đã đến tủ quần áo.
Cậu đã cẩn thận treo đồng phục tác chiến của Tị tiên sinh ở đây.
Lúc rời đi, người đàn ông ấy cũng không mang theo đồng phục tác chiến, mà dựa theo kế hoạch ban đầu của Tô Lương, lần sau gặp mặt, cậu có thể trả lại đồ cho anh.
Nhưng hiện tại tình huống có vẻ trở nên có chút xấu hổ, Tô Lương phát hiện mình đang ôm chặt lấy quần áo của anh.
Trên đó dường như vẫn còn lưu lại hơi thở độc hữu của Tị tiên sinh.
Là một mùi hương cực kỳ cực kỳ nhạt, giống như Tị tiên sinh vậy, giống như băng sương, rêu phong, cây cỏ cùng hương trầm.
Đương nhiên vì mùi đã quá nhạt nên Tô Lương không thể ngửi được rõ ràng chính xác….Tuy nhiên, khoảnh khắc khi mùi hương cực kỳ mỏng manh xâm nhập vào mũi, Tô Lương như bị cuốn lấy hoàn toàn, giống như cậu đã từng được mùi hương này bao quanh ôm lấy vậy.
Cảm giác an toàn mạnh mẽ ngay lập tức lấp đầy cảm giác như không như thể có một vài móng vuốt nhỏ đang cào cào vào tim.
Tô Lương cứ ngửi quân phục chiến đấu.
Sau khi nhận ra mình đã làm gì, Tô Lương vội vàng ôm bộ quân phục vào ngực.
Rõ ràng xung quanh không có ai, nhưng mặt cậu vẫn đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ, xấu hổ đến mức cả người như sắp bốc khói.
Trong tim cậu như thể có một con nai ngu ngốc đang đập đầu bang bang vào tường vậy.
Thật kỳ dị……
Hơn nữa cũng thực biến thái.
Trong lòng Tô Lương đang điên cuồng phỉ nhổ bản thân, nhưng cơ thể cậu vẫn cứ không chịu nghe lời.
Cậu gắt gao ôm chặt bộ quân phục quay về giường.
Lần này, cậu vùi mặt thật sâu vào cổ áo quân phục.
Phần gần gáy hình như có mùi rất thơm, khiến cậu rất yên tâm, mùi thơm ở đó có vẻ nồng hơn, nhưng chỉ một chút mà thôi.
Sau đó, Tô Lương nhắm mắt lại, cuộn tròn trong bộ quân phục chiến đấu của Lục Thái Phàn và ngủ thiếp đi.