Lục Chi Chiêu thì thào gọi tên Tô Lương, bởi vì chỉ bằng cách này hắn mới có thể quên đi nỗi sợ hãi mà hết cơn ác mộng này đến cơn ác mộng khác mang lại.
Nhưng thiếu niên trong Xà quật chẳng biết gì cả. Cậu còn đang tươi cười cố gắng trấn an chị gái mình, trong lời nói còn không thiếu thân thiết với đám rắn độc trong Xà quật.
“Đúng vậy, bọn họ đều rất tốt. Em cảm thấy Xà chủ hẳn cũng không đáng sợ như mọi người nói đâu…..”
Giọng nói của thanh niên truyền đến trong màn hình.
Chỉ mấy câu ít ỏi đã khiến vẻ mặt Lục Chi Chiêu vặn vẹo ngay tức khắc.
“Đừng tin bọn chúng, ŧıểυ Lương, em bị lừa rồi, đám Xà quật đó sao có thể là người tốt. Chúng là một lũ điên, một lũ đồ tể!”
Biết rõ Tô Lương không thể nghe thấy, nhưng Lục Chi Chiêu vẫn không nhịn được mà gầm lên.
Có thể là do những giấc mơ ảnh hưởng, cũng có thể là do cha hắn không ngừng nhắc nhở trong nhiều năm – giờ khắc này chỉ cần nghĩ đến Lục Thái Phàn, trong lòng Lục Chi Chiêu đều sẽ dâng lên oán độc ác ý không thể kìm nén nổi.
Không bao lâu, Tô Lương kết thúc cuộc gọi.
Phòng tạm giam chìm trong yên tĩnh, trong sự tĩnh lặng chết chóc đó, chỉ có tiếng thở của Lục Chi Chiêu là vô cùng rõ ràng.
Vài giờ sau, phòng giam vốn không nên có ai tới lại có tiếng bước chân. Ánh mắt Lục Chi Chiêu sáng ngời, tuy nhiên, với một loạt các âm thanh máy móc xác nhận mật khẩu và xác nhận danh tính phức tạp, Lục Chi Chiêu nhanh chóng nhận ra ai đang tới.
Là Ninh Gia Dật.
Có lẽ Lục Chính Ân cảm thấy để một Omega ở bên trợ giúp một thời gian có thể khiến một Alpha như Lục Chi Chiêu “quay đầu”, nên sau nhiều ngày bị giam lỏng, rốt cuộc cũng có người tới thăm Lục Chi Chiêu, mà vị khách duy nhất này chính là Ninh Gia Dật.
Omega có dung mạo tú lệ, hơi thở điềm mỹ chậm rãi bước vào, sau khi thấy Lục Chi Chiêu, cậu ta đứng ở cửa trong chốc lát, trên mặt cũng lộ vẻ đau lòng.
“A Chiêu, sao anh lại biến thành như vậy?”
Ninh Gia Dật khổ sở nói.
Quả thực trông Lục Chi Chiêu bây giờ vô cùng tiều tụy, nhìn dáng vẻ này, gần như đã không thể nhận ra Lục gia đại thiếu phong lưu phóng khoáng nhất hô bá ứng ngày nào nữa rồi.
“Sao em lại tới đây?”
Sau khi xác định người tới là Ninh Gia Dật, tâm trạng Lục Chi Chiêu trong nháy mắt không giấu được thất vọng, nhưng hắn vẫn thu liễm tâm tình, cố gắng lên tinh thần chào hỏi với bạn tốt của mình.
“Ba anh bảo em tới khuyên anh phải không?”
Vừa nói, hắn vừa có thể đoán được Lục Chính Ân đã nói gì với Ninh Gia Dật, khóe miệng gợi lên một tia cười lạnh.
“Có lẽ ông ta sẽ nói em cố gắng để anh chia tay với Tô Lương dứt khoát một chút linh tinh…..đúng không? Thật nhàm chán, nể mặt chúng ta là bạn bè, tốt nhất em đừng nhắc lại những lời đó với anh.”
Ninh Gia Dật đã bước tới mép giường, ánh mắt lặng lẽ nhìn xiềng xích trên cổ tay cổ chân Lục Chi Chiêu, sau đó mới ngồi xuống bên cạnh hắn.
“Tất nhiên em sẽ không nói chuyện này, em biết anh thích anh Tô Lương hơn bất kỳ ai mà.” Giọng nói Ninh Gia Dật còn mang theo đau lòng, “Nhưng, nếu anh Tô Lương ở đây mà biết anh vì anh ấy mà biến thành như vậy, chắc chắn anh ấy cũng rất đau lòng. Thực ra anh không cần vì anh ấy mà đối đầu với chú Lục như thế, ông sẽ thương tâm, em cũng rất buồn. Hơn nữa không phải anh Tô Lương đã nói rồi sao? Thực ra anh ấy vẫn luôn sùng bái Xà chủ đại nhân, anh chỉ cần chờ anh ấy nửa năm…..”
Vừa nghe thấy Ninh Gia Dật nhắc tới Lục Thái Phàn, Lục Chi Chiêu liền cảm thấy hình như huyệt thái dương của mình không ngừng nảy lên.
“Câm miệng, em thì biết cái gì?! Em vốn đâu biết Tô Lương nghĩ như thế nào! Cậu ấy vĩnh viễn chỉ nhận phần thiệt về mình, lúc nào cũng chỉ chăm sóc người khác mà quên bản thân mình cũng cần được chăm sóc. Anh làm bạn với cậu ấy lâu như vậy nhưng trước giờ chưa từng nghe cậu ấy nói mình sùng bái tên quái vật kia! Nhất định là cậu ấy sợ anh sẽ……” Giọng Lục Chi Chiêu bỗng nhiên thấp xuống, vẻ mặt cười như không cười, khóc như không khóc, “Đúng, nhất định là do anh, là anh liên lụy cậu ấy bị đưa tới Xà quật, nhưng cậu ấy sợ anh gặp rắc rối, còn lo lắng cho anh, nên không dám biểu hiện là mình không muốn.”
“Hả? Nhưng mà, em nghĩ anh Tô Lương……”
Nếu lúc ấy Ninh Gia Dật không có mặt ở hiện trường, có thể cậu ta sẽ tin lời Lục Chi Chiêu.
Cậu ta nghiêng đầu nhìn Lục Chi Chiêu đang tự thuyết phục bản thân, trong lòng bỗng nổi lên một tia chán ghét.
Nếu có thể lựa chọn, Ninh Gia Dật thực sự chỉ muốn rời đi luôn.
Nhưng bên tai cậu ta lại vang lên lời Ninh Đường Sinh nói trước đó không lâu.
[Hai người chúng ta vất vả lắm mới mua được đã thất thủ rồi.]
[Trước mắt ta vẫn không tra được liệu tên quái vật kia có tính chuyện này lên đầu chúng ta không, nhưng tình thế trước mắt vẫn rất nguy hiểm.]
[Ninh Gia Dật, tốt nhất cậu nên nhanh chóng xác định quan hệ với Lục Chi Chiêu, ổn định lại quan hệ giữa Ninh gia và Lục gia. Nói cách khác, một khi Ninh gia xong đời, cậu cũng sẽ chết không có chỗ chôn thây, đừng quên điều đó.]
Ninh Gia Dật mím môi, nhịn xuống cơn xúc động.
Sao có thể thất thủ chứ?
Ninh Gia Dật cảm thấy vừa vô thố vừa tuyệt vọng.
Không phải nói mọi thứ đều đã lên kế hoạch sao? Quái vật Lục gia kia là một kẻ điên, sẽ giết bất cứ ai tới gần mình. Đáng lẽ hắn phải giết Tô Lương ngay chứ?
Thế mà giờ Ninh Đường Sinh lại nói, kế hoạch thất bại.
Trước khi kết quả tồi tệ nhất ập đến, cậu ta chỉ có thể cố hết sức trói bản thân vào với Lục Chi Chiêu, bởi vì chỉ có như vậy mới có khả năng Lục Thái Phàn sẽ không trút giận lên đầu họ, dựa vào mối liên hôn giữa Lục gia và Ninh gia để khống chế cục diện.
Chỉ dựa vào thân thể còn chưa hoàn toàn phân hóa thành Omega và cái danh “vị hôn thê” kia mà bảo cậu ta làm việc này sao?
Tất nhiên cậu ta phải hành động….còn phải hy sinh một chút mới được.
“Thực ra, em có một ý tưởng, nói không chừng có thể giúp anh.”
Ninh Gia Dật hít sâu một hơi, ý cười ngượng ngùng và ẩn nhẫn hiện lên mặt.
“A Chiêu, nếu không, anh phóng thích một ít tin tức tố lên người em đi?”
“Em đang nói lung tung cái gì vậy?!”
Quả nhiên, Lục Chi Chiêu lập tức cự tuyệt, hắn nghi ngờ nhìn Ninh Gia Dật: “Trước kia chúng ta không phải đã nói rồi sao? Anh thực sự không có tình cảm đó với em.”
Sự trao đổi tin tức tố giữa AO thể hiện quá nhiều điều, đó là hành vi thân mật và riêng tư nhất.
Lục Chi Chiêu luôn coi Ninh Gia Dật là bạn thân nhất của mình, vì vậy trước đây hắn đã nói dù trưởng bối hai bên có tác hợp như thế nào thì hắn vẫn không thể hình thành mối quan hệ như vậy với Ninh Gia Dật.
“Em biết, em cũng chỉ coi anh là bạn tốt thôi. Nhưng giờ anh còn bị nhốt ở đây, không sử dụng phương pháp đặc biệt chút thì chắc chú Lục sẽ không thả anh ra ngoài đâu.” Ninh Gia Dật giấu đi âm u nơi đáy mắt, giả bộ nhẹ nhàng nói, “Tuyến thể Omega của em còn chưa hoàn toàn thành thục, nhưng em đã bước vào thời kỳ tiền phân hóa, a Chiêu, anh còn nhớ cách đó không – đối với Omega chưa phân hóa thành thục, phóng thích tin tức tố của Alpha có thể khiến tuyến thể của Omega đó phát dục tốt hơn.”
“Biết, nhưng cái này thì liên quan gì đến việc anh có thể ra ngoài?” Có vẻ Lục Chi Chiêu vẫn chưa hiểu, “Em không học sinh lý à? Phương pháp này dùng trước khi hoàn toàn phân hóa sẽ rất nguy hiểm, có thể để lại di chứng……”
“Chứng nghiện tin tức tố của Alpha.”
Ninh Gia Dật bỗng cầm tay Lục Chi Chiêu, nhìn thẳng vào đối phương, sau đó nói ra một cụm từ chỉ xuất hiện trong sách giáo khoa môn sinh lý.
Chứng nghiện tin tức tố của Alpha chính là nguyên nhân chính gây ra bất ổn xã hội và tỷ lệ tự làm hại bản thân cao ở Omega hàng trăm năm trước.
Từ thời cổ đại, số lượng Alpha đông hơn nhiều so với Omega, vì vậy hàng trăm năm trước, trong xã hội đã có một tập tục rất xấu: như Ninh Gia Dật đã nói, trước khi Omega phân hóa hoàn toàn, sẽ bị một Alpha bắt giam, hạn chế tự do của Omega đó, sau đó sẽ phóng thích một lượng nhỏ tin tức tố.
Tại thời điểm này, tuyến thể của Omega còn chưa trưởng thành hoàn toàn nên chưa xây dựng được hàng rào tuyến, và Omega dùng cách này để thúc đẩy phân hóa sẽ có cảm giác khao khát và vô cùng ỷ lại vào Alpha giải phóng tin tức tố.
Đây là chứng nghiện tin tức tố.
Omega sẽ không thể kiểm soát tâm trí và cơ thể của mình, họ sẽ tham lam quấn lấy Alpha, luôn mong muốn được hấp thụ nhiều tin tức tố hơn. Một khi không thể thường xuyên hấp thụ tin tức tố của Alpha đó, Omega sẽ có các phản ứng tệ hại như: sốt, ngất xỉu, sụt cân cực độ và hoảng sợ.
Loại phản ứng này sẽ luôn kéo dài cho tới khi họ hoàn toàn phân hóa thành công.
Tất nhiên, các triệu chứng thể chất của chứng nghiện này sẽ dần dần biến mất khi các tuyến thể của Omega phát dục hoàn toàn, nhưng nói chung, đã có rất nhiều bi kịch và hậu quả không thể cứu vãn được giữa AO vào thời điểm này.
Vì vậy, sau khi tiến vào xã hội văn minh, để bảo vệ quyền và lợi ích của Omega, loại hành vi này đã bị cấm hoàn toàn, ít nhất là bề ngoài.
……
"Chỉ cần em không thừa nhận thì sẽ không có ai phát hiện đâu."
Ninh Gia Dật từng bước thuyết phục hắn.
“Dù sao tình trạng của em đã như thế rồi, có xảy ra thêm vấn đề gì cũng không quá khó hiểu. Cũng có trường hợp do độ phù hợp cao mà sinh ra triệu chứng nghiện tin tức tố trong thời kỳ phân hóa mà. Nếu cơ thể em có phản ứng thì kiểu gì họ cũng sẽ cho anh ra ngoài để giúp em ổn định tình trạng đó. Dù sao cả gia đình em và gia đình anh đều mong muốn sau khi em vượt qua thời kỳ phân hóa sẽ trở thành……của anh.”
Ninh Gia Dật hàm hồ bỏ qua cụm từ “bạn lữ” kia.
“Dù sao thì ở bệnh viện cũng dễ hoạt động hơn phòng tạm giam, tới lúc đó em sẽ hỗ trợ anh, còn anh có thể đi tìm anh Tô Lương.”
Từ đáy lòng, Lục Chi Chiêu vốn muốn từ chối đề nghị này, nhưng nghe thấy câu cuối của Ninh Gia Dật, hắn bỗng dao động.
Đi tìm Tô Lương.
Chuyện này quả thực vô cùng hấp dẫn.
“Nhưng chứng nghiện tin tức tố rất nguy hiểm với Omega, thân thể em không tốt, làm vậy quá mạo hiểm.”
Hắn chần chờ nói.
Ninh Gia Dật im lặng một lúc, một lúc sau nhẹ nhàng cười: "Chỉ là tạm thời thôi, dù sao cũng không có vấn đề gì lớn, có loại thuốc cai nghiện vẫn có thể tạm thời giải quyết tình trạng đó. Hơn nữa, trong trường hợp xấu nhất, em tin là anh sẽ không để em một mình, phải không, a Chiêu."
Ninh Gia Dật có thể thấy rõ, cậu ta càng khuyên bảo, nét dao động trên mặt Lục Chi Chiêu càng đậm.
Mà tâm Ninh Gia Dật cũng càng chua xót.
Tất nhiên, có cái gọi là thuốc cai nghiện, nhưng nó chỉ hữu dụng với các AO có độ phù hợp thông thường. Đối với độ phù hợp trên 90 như Lục Chi Chiêu cùng cậu ta, một khi phát bệnh nghiện, phản ứng sẽ cực kỳ mạnh mẽ.
Huống chi tuyến thể của cậu ta……
Ninh Gia Dật không khỏi chạm nhẹ vào tuyến thể của mình.
“Không được, hay em giả bộ mình bị mắc chứng nghiện tin tức tố đi! Chứ anh mà phóng thích tin tức tố cho em thì kỳ quái lắm.”
Lục Chi Chiêu còn đang cự tuyệt.
“Làm sao làm giả số liệu thân thể được chứ.”
Ninh Gia Dật rũ mắt, che giấu sợ hãi cùng chua xót trong lòng mình.
Thực ra cậu ta không muốn để mình rơi vào hoàn cảnh đó một chút nào.
Nhưng……
Nghĩ đến những lời nói của Ninh Đường Sinh, nỗi sợ hãi vẫn khiến cậu ta không thể không dùng loại phương pháp này với Lục Chi Chiêu.
Như cậu ta nói, nếu thực sự bị nghiện tin tức tố, chắc chắn Lục Chi Chiêu sẽ không bỏ mặc cậu ta.
Mà tới lúc đó, dù hắn chỉ muốn làm “bạn tốt” của Ninh Gia Dật thì cũng sẽ có người khiến hắn không thể làm được.
Lục Chi Chiêu đã được chú định là Alpha của Ninh Gia Dật.
Tất cả mọi người trong cuộc đều biết rằng Lục Thái Phàn, quái vật của Lục gia, sẽ không sống được bao lâu nữa, cuối cùng, người duy nhất có thể gánh vác Lục gia là Lục Chi Chiêu. Điều duy nhất cậu ta cần làm là chịu đựng cho đến thời điểm đó.
Nghĩ tới đây, Ninh Gia Dật phớt lờ Lục Chi Chiêu vẫn đang yếu ớt kháng cự.
Omega mảnh mai đột nhiên hướng đến gần Lục Chi Chiêu, sau đó kéo cổ áo lộ ra gáy cho hắn.
“A Chiêu, anh nhẹ một chút là được.”
Giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa đáng thương.
Mùi hương tin tức tố ngọt ngào và đầy lôi cuốn.
Còn cả…..Tô Lương.
Chờ hắn ra ngoài là có thể đi tìm Tô Lương rồi.
Hắn có thể giải thích mọi thứ cho Tô Lương.
Hắn còn có thể bỏ trốn cùng Tô Lương như trong mơ?
Lục Chi Chiêu tin tưởng, hắn sẽ không bao giờ để những điều trong cơn ác mộng đó xảy ra với Tô Lương, hắn sẽ bảo vệ Tô Lương, hắn sẽ mãi yêu Tô Lương, hai người sẽ cùng nhau già đi, mãi mãi không bao giờ tách rời.
Lục Chi Chiêu dồn dập thở gấp, hai má ửng đỏ.
“Vậy coi như anh có lỗi với em, a Ninh. Đa tạ.”
Hắn trầm giọng nói.
Sau đó hắn cúi đầu cắn vào gáy thiếu niên trước mặt.
Xin lỗi em, ŧıểυ Lương.
Cùng lúc đó, hắn thầm nói trong lòng.
Không phải anh phản bội em.
Hắn nghĩ.
Làm như vậy…..chỉ vì muốn nhanh chóng được gặp ŧıểυ Lương mà thôi.
Đây là vì tương lai lâu dài của chúng ta.
……
Cùng lúc đó, trong nội viện Xà quật.
“Ưm…..”
Vừa cúp điện thoại, bỗng nhiên Tô Lương khó hiểu mà rùng mình.
“Tô Lương thiếu gia, cậu không khỏe sao?”
Rõ ràng cậu chỉ run rẩy rất khẽ, thế mà trí tuệ nhân tạo mô phỏng người sống bên cạnh lập tức nhận ra.
Quản gia quan tâm hỏi thăm tình trạng thể chất của Tô Lương, khiến cậu hơi ngượng.
“Không sao đâu, chắc có ai đó đang mắng tôi.” Cậu đáp, sau đó nghĩ nghĩ rồi đau khổ nhủ thầm một tiếng, “Hy vọng người mắng không phải là chị gái tôi – lúc gọi điện tôi còn thấy chị ấy nói rất dịu dàng, không ngờ vẫn mắng tôi nha.”
Vẻ ngoài Tô Lương đang oán giận Tô Noãn nói nhiều, nhưng ai cũng có thể thấy trong mắt cậu tràn đầy tình cảm với Tô Noãn.
“Thấy cậu vui vẻ như vậy, tôi cũng rất vui. Quả thực như tôi suy đoán, liên hệ với thân nhân có thể giảm bớt nỗi sợ hãi khi bị tập kích, hơn nữa còn có thể giúp cậu thả lỏng tinh thần.” Quản gia nói, đúng là nó đã đề xuất để Tô Lương liên lạc với Tô Noãn, “Mà thả lỏng tinh thần sẽ rất có lợi với thương thế của cậu.”
Thương thế……
Nghĩ đến vụ tấn công mấy ngày trước, Tô Lương không nhịn được xoa xoa gáy.
Quản gia thấy động tác của cậu liền lập tức nhắc nhở.
“Tin tức tố của Alpha có chứa một lượng độc tính rất nhỏ, bản chất nó giống như đánh dấu vậy, cũng vì thế nên vết thương do lần đầu phóng thích tin tức tố sẽ cần thời gian để hồi phục.” Robot mô phỏng người sống bắt đầu phổ cập khoa học cho Beta trước mặt, “Đúng rồi, lát nữa tôi sẽ kiểm tra cho cậu để xác định tình hình sức khỏe của cậu hôm nay nhé.”
“Được, được, vậy làm phiền anh.”
Nghe quản gia cứ tỉnh bơ mà nhắc nào “tuyến tin tức”, nào “đánh dấu”, nào “phóng thích” các kiểu, dù chỉ là Beta nhưng mặt Tô Lương vẫn hơi nóng lên.
Cậu đương nhiên nhớ rõ chuyện mình bị tập kích ở Xà quật, cũng nhớ rõ mình đã bị tiêm thứ thuốc gì đó vào người.
Sau đó, dưới tác dụng của dược tính…..ờm, cơ thể cậu sinh ra chút biến hóa khó nói.
Tuyến tin tức của cậu sưng to lên như tuyến thể của Omega vậy, hơn nữa thân thể còn phóng thích tin tức tố nhân tạo giống Omega.
Hơn nữa tệ nhất là muốn giảm bớt triệu chứng này chỉ có một biện pháp duy nhất, đó chính là hút tin tức tố của một Alpha nào đó, tình tiết cứ như trong ŧıểυ thuyết xxoo vậy.
May mà lúc ấy Tô Lương bất tỉnh, không thì xấu hổ chết mất.
Nếu không thì…..
Ờm, tóm lại cậu cũng không dám tưởng tượng đến cái trường hợp “nếu không” kia.
Tóm lại chính là xấu hổ.
Xấu hổ lắm ấy.
Sau khi hôn mê tỉnh lại và được quản gia kể hết mọi chuyện, Tô Lương nằm trên giường hồi lâu vẫn không thể bình tĩnh lại.
Ngoài cảm giác xấu hổ thông thường thì còn có một nguyên nhân thầm kín nữa…..Theo như quản gia giải thích, một số hình ảnh khiến lỗ tai cậu bốc khói dần xuất hiện trong đầu.
Chuyện trước đó cậu có thể nhớ được một ít, chỉ có chuyện sau là không nhớ thôi. Nhưng cậu biết có người đã cứu mình, hơn nữa, đến tận giờ Tô Lương cũng vẫn nhớ cảm giác hoang đường mãnh liệt mà không thể dùng ngôn ngữ nào để diễn tả đó.
Ví dụ như hiện tại, cậu và quản gia đang nói tới chuyện đêm đó.
Lý trí của Tô Lương đã thuyết phục chính mình: đây là chuyện bình thường, mọi thứ chỉ thuần túy phục vụ cho quá trình trị liệu.
Nhưng cơ thể cậu lại không nghe lời - như thể có một luồng điện chạy dọc sống lưng vậy, tim cậu đập nhanh hơn, làn da sau gáy bắt đầu căng lên.
Giống như ai đó còn đang dùng răng ngậm chặt phần da sau gáy cậu vậy.
Trong trí nhớ mơ hồ, một cỗ khí tức lạnh lẽo, sắc bén, mạnh mẽ như bão tuyết có thể hủy diệt mọi thứ quanh quẩn bên người cậu, ý thức hỗn loạn khiến cậu không thể hình dung được đối phương trông ra sao, nhưng linh hồn của cậu lại kiên định nhớ tới cảm giác mà tin tức tố kia đã mang lại cho cậu.
Cậu cảm thấy mình giống như một con mồi tội nghiệp bị cự mãng ẩm ướt quấn quanh sau đó từ từ cắn nuốt vào miệng.
Nhưng đồng thời, cậu cũng thấy mình giống như một món bảo vật trân quý bị cự long tàn bạo máu lạnh nào đó giấu dưới thân.
Dưới cơn bão tuyết lạnh giá đang hoành hành, một thứ gì đó có mùi thơm ẩm ướt và mờ mịt, giống như tiếng thì thầm của một con quỷ, không ngừng dụ dỗ cậu dính lên người đó.
……
“Tôi tôi tôi cảm thấy hẳn là tôi nên cảm ơn Alpha đó một tiếng. Tôi thực sự rất cảm kích về việc anh ấy đã…..cứu tôi lúc đó.”
Tô Lương ép mình thoát khỏi hồi ức mà quay lại hiện thực.
Cậu hít sâu một hơi, cố nén ngượng ngùng mà nói ra mấy lời đã quanh quẩn trong lòng mấy hôm nay.
Bất kể tiền căn hậu quả là gì thì Alpha cứu cậu kia đúng là đã phải hy sinh rồi.
Tô Lương hiểu rõ, hành vi phóng thích tin tức tố này đối với Alpha mà nói là hành vi rất thân mật, nhưng cậu lại chẳng phải Omega, mà chỉ là một Beta.
Trừ phi là tính hướng đặc thù, nếu không sẽ chẳng có Alpha nào tự nguyện làm việc này.
Cậu cảm thấy cực kỳ thẹn thùng, đồng thời cũng rất có lỗi.
Quản gia nghe Tô Lương nói xong, ánh mắt điện tử của nó khẽ lóe lên.
Sau khi Tô Lương tỉnh dậy, nó đã làm theo chỉ dẫn của Lục Thái Phàn, không nói cho Tô Lương biết toàn bộ sự thật.
Ờm, dùng lời của Lục Thái Phàn thì chính là…..
[Không nên để cậu ấy phải chịu đựng nỗi sợ hãi này.]
Cho nên, quản gia chỉ đành tránh nặng tìm nhẹ mà nói với Tô Lương, có một Alpha hảo tâm đã cống hiến tin tức tố của mình để giúp cậu trung hòa dược tính.
“À, tôi nghĩ không vấn đề gì đâu, Tô Lương thiếu gia, cậu không cần cảm thấy áy náy. Người Alpha đã cứu cậu kia là một người mang chí hướng cùng phẩm cách cực kỳ cực kỳ cao thượng, tôi có thể dùng cơ sở dữ liệu của mình để cam đoan với cậu, anh ta sẽ rất vui vì có thể dùng tin tức tố của mình để cứu cậu.”
Robot mô phỏng người sống cực kỳ nỗ lực giải thích.
Tô Lương khẽ chớp mắt, âm thầm thở phào vì lời nói của quản gia.
Sau đó cậu như nghĩ đến chuyện gì, bỗng bật cười.
“Cậu cười gì vậy?”
Quản gia hỏi.
Tô Lương ngẩn ra, giờ cậu mới nhận ra mình vừa cười ra tiếng: “À, tôi cười bởi vì trước khi tới đây, thực ra tôi nghe được rất nhiều tin đồn đáng sợ. Nếu tôi khi đó mà nghe thấy Xà quật lại có người mang chí hướng cùng phẩm cách cao thượng chắc sẽ tưởng mình nghe truyện cổ tích mất.”
“Nhưng tới đây rồi tôi mới biết, thực ra ai ở nơi đây cũng đều rất tốt.”
Thanh niên lạnh lùng đã cứu mình nhiều năm trước.
Trong hệ thống liên lạc tự động, một nhân viên an ninh tốt bụng lại chủ động kiểm tra thông tin và trả lời các câu hỏi của mình.
Ngoài ra còn có một Alpha tốt bụng với tính cách lương thiện và giàu lòng hy sinh đã cung cấp tin tức tố để giúp cậu trung hòa dược tính.
“Gặp được họ, tôi thực sự rất vui.”
Nghe thấy Tô Lương lẩm bẩm, quản gia trầm mặc đến mức quỷ dị.
Một lúc sau, nó nói sang chuyện khác.
“À đúng rồi, đi kiểm tra thôi!”
Nó cao giọng.
"Tất cả các chỉ số của cậu đã trở lại bình thường, nhưng vết thương trên cổ vẫn chưa được kiểm tra xem tuyến tin tức có sưng hay không. Hôm nay mới có thể thăm dò kỹ càng được. Nói chung, chừng nào tuyến tin tức của cậu tiêu sưng thì chừng đó thứ thuốc kinh tởm kia đã được chuyển hóa hoàn toàn, cậu đã hoàn toàn trở lại bình thường....."
Trong lúc huyên thuyên về quy tắc kiểm tra, quản gia đã điều khiển máy y tế tới sau gáy Tô Lương.
Lúc đầu, mọi thứ có vẻ suôn sẻ và ổn định, cho đến khi các chỉ số kiểm tra tuyến tin tức trên gáy Tô Lương xuất hiện trong cơ sở dữ liệu của quản gia.
Sự việc có hơi khó giải quyết rồi.
Quản gia nghĩ.
Là một bệnh nhân mắc chứng tuyến tin tức không phát dục, nhưng lúc này tuyến tin tức của Tô Lương lại không phải bị sưng do thuốc.