Sau khi Lục Hà rời khỏi, quy trình phân phối công việc cũng bắt đầu.
Những robot khéo đưa đẩy, hơn nữa bên trong còn có sẵn phi hành khí sẽ bay đến trước mặt mỗi người, dùng thanh âm máy móc tuyên bố nhiệm vụ, sau đó dẫn người rời đi. Cám ơn trời đất, sau đó cũng không xuất hiện thêm con robot nào hung tàn như con vừa đuổi Lục Hà kia. Dưới hướng dẫn của chúng, lần lượt từng Beta dần dần rời khỏi đại sảnh.
Và Tô Lương cũng đã có công việc riêng của mình.
Cậu được giao nhiệm vụ chăm sóc một khu vườn. Khu vườn nhỏ đến mức chỉ cần nhìn thoáng qua là đã có thể nhìn thấy toàn bộ.
Khu vườn cũng rất đặc biệt, bởi vì những loại cây được trồng ở nơi nó chưa bao giờ xuất hiện trong bất cứ cuốn sách về thực vật nào - chúng được trồng trong một loại gel xanh kỳ quặc, nhìn hơi giống dây leo trên trái đất, còn cành với phiến lá lại hơi giống cây quả mọng.
Dưới ánh nắng, những loài cây đó dường như có ánh sáng phân cực, trên bề mặt có đủ màu xanh lam, xanh lục, tím và vàng nhạt.
Những cây này đều đến từ Riar, một loài thực vật ngoài hành tinh rất quý hiếm.
Tuy nhiên, cũng giống như Riar đã được nhân hóa hoàn toàn, các loài thực vật ở nơi này cũng rất khó chăm sóc. Thực vật Riar cực kỳ kháng cự những loại máy móc nhân tạo, và hệ thống làm vườn tự động càng là thiên địch của chúng. Chúng chỉ chịu sự chăm sóc của những nhân loại bình thản dịu dàng.
Kỳ thật Tô Lương cũng không quá hiểu vì sao ở Xà Quật lại đột nhiên có một khu vườn có vẻ rất không hợp với nơi đây như vậy, nhưng cậu vẫn thành thật chăm sóc những cây Riar cực quý hiếm này —— mà khiến cậu không ngờ là chăm sóc cây Riar thực ra lại cực kỳ đơn giản, thậm chí còn dễ làm hơn cả chăm sóc cây trên địa cầu.
Cậu chỉ cần làm y như trong bản hướng dẫn công việc, mỗi ngày ở trong vườn đủ thời gian là được.
Sau nửa tháng, Tô Lương cảm thấy mình còn chưa chăm sóc được mấy mà đám cây Riar trong vườn đã trở nên tươi tốt đến mức có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
Nhìn đám cây Riar đang kết nụ, Tô Lương cảm thấy thực chờ mong.
Những ngày tháng của cậu đúng là rất yên bình.
Mà giữa những ngày tháng yên bình như vậy, gần như cậu đã quên hẳn Beta tên Lục Hà kia thì đối phương lại một lần xuất hiện trước mặt cậu.
Hôm đó Tô Lương nán lại trong vườn hơi muộn.
Khi cậu về đến ký túc xá, trời đã tối.
Cậu thanh niên trông đơn thuần vô hại đó đột ngột nhảy ra khỏi bụi cây bên đường rồi chặn ngay trước mặt Tô Lương.
“Tô học trưởng ——”
Lục Hà hơi hơi nghiêng đầu, bởi vì ngược sáng nên Tô Lương không thấy rõ nét mặt cậu ta. Chỉ có thể nghe giọng cậu ta mang theo một tia trách cứ.
“Tôi tìm anh rất nhiều lần nhưng anh chẳng hề để ý tới tôi. Tôi không đến mức đáng ghét như thế chứ? Nếu tôi vô tình làm gì khiến anh phiền lòng thì cứ nói, sao anh phải thế.”
Tô Lương nhìn cậu ta chằm chằm một hồi, sau đó bình tĩnh đáp: "Cậu tìm tôi có việc gì?"
Lục Hà hiển nhiên đã nghe ra Tô Lương khá lạnh nhạt.
Nhưng cậu ta vẫn không bỏ đi mà lại tiếp tục chặn trước mặt Tô Lương.
“Ừm, học trưởng, thực ra tôi có việc vẫn luôn muốn nói cho anh, là về…… về Lục thiếu gia. Hắn nhờ tôi chuyển lời cho anh.”
Cậu ta nói.
"Ồ?"
"Thật đó, Tô học trưởng, vấn đề này thực sự rất quan trọng."
Giọng Lục Hà trở nên lo lắng.
Tô Lương rũ mắt xuống, che giấu hết thảy biểu cảm trong mắt, sau đó dưới động tác ra hiệu của Lục Hà, cậu đi theo cậu ta về phía một góc hẻo lánh.
Cách tòa nhà ký túc xá không xa dường như có một sân thể ȶᏂασ bị bỏ hoang, Tô Lương và Lục Hà đứng đối mặt với nhau.
Lục Hà vẫy tay với Tô Lương: "Tô học trưởng, lại gần đây, tôi sẽ nói cho anh biết."
Một tay cậu ta đút trong túi.
Tô Lương nhìn chằm chằm Beta trẻ tuổi trước mặt, trên môi đột nhiên lộ ra một tia giễu cợt.
“Thực ra thì tôi cũng có chuyện muốn nói với cậu, hay là cậu lại gần đây chút?”
Tô Lương cười nói.
Cậu có thể cảm nhận được Lục Hà có vẻ do dự một lúc, sau đó như đoán ra được điều gì đó, thân thể cậu ta từ từ tiến lại gần.
"Tô học trưởng, anh muốn nói gì với tôi?"
"Tôi muốn nói với cậu là - tên của cậu không hề có trong danh sách sinh viên năm nhất của Đại học Tinh Xuyên."
Lời cuối cùng rơi xuống, Tô Lương giơ tay lên nắm lấy bàn tay đang thò ra khỏi túi của Lục Hà, sau đó nâng đầu gối lên đánh mạnh vào bụng dưới cậu ta.
Lục Hà đã sẵn sàng để đâm vào cổ Tô Lương bằng mũi tiêm mà anh ta giữ chặt trong lòng bàn tay, nhưng hành động của Tô Lương đã hoàn toàn làm gián đoạn kế hoạch của anh ta. Cơn đau dữ dội ập đến, Lục Hà hét lên và cúi đầu không kiểm soát.
Mà ở khoảng cách này, Tô Lương vừa lúc quay người trực tiếp túm lấy cánh tay Lục Hà, sau đó cậu dùng bả vai nâng tên đực rựa cao hơn mình rất nhiều kia, một tay quật ngã Lục Hà đo đất.
“Mẹ nó anh đang làm cái gì ——”
Lục Hà rú lên vì đau.
Cậu ta cũng muốn đứng dậy đánh trả, nhưng lúc này Tô Lương đã lật người lại, trực tiếp quỳ xuống phía sau, đè cậu ta xuống đất.
“Tôi mới là người nên hỏi câu này.” Cậu lạnh lùng nhìn tên kia chật vật dưới, lạnh giọng hỏi: “Cậu muốn làm cái gì?”
Với tư cách là đại diện sinh viên của Đại học Tinh Xuyên, Tô Lương đã từng giúp giáo sư phân loại tài liệu nhập học cho sinh viên năm nhất.
Thật trùng hợp, Tô Lương có trí nhớ rất tốt.
Hơn nữa, cậu rất chắc chắn rằng nếu có người Lục gia tiến vào Tinh Xuyên, nhất định cậu sẽ có ấn tượng.
Lúc trước Lục Hà cứ tới lôi kéo làm quen, Tô Lương đã mơ hồ cảm giác được có gì đó không đúng.
Rồi khi Lục Hà chính miệng nói là Lục Chi Chiêu có chuyện muốn nhắn, trong nháy mắt cậu liền xác định Lục Hà nhất định có vấn đề.
Ở cùng Lục Chi Chiêu lâu như vậy, ít nhiều gì Tô Lương cũng hiểu Lục Chi Chiêu —— mặt ngoài hắn có vẻ bình dị gần gũi, không theo khuôn mẫu, nhưng ở phương diện nào đó, hắn cũng cực kỳ ngạo mạn. Loại này ngạo mạn thể hiện ở chỗ Lục Chi Chiêu tuyệt đối sẽ không thân cận với một kẻ thuộc chi thứ Lục gia bị sung quân tới “Xà Quật”, càng không thể thông qua người như vậy để truyền lời với Tô Lương.
Đương nhiên, sau khi đã lần ra hết thảy manh mối, nguyên nhân chân chính khiến Tô Lương động thủ lại là bản năng mà đời trước cậu đã tích lũy khi sống ở khu 48. Ở nơi ấy, người ta sẽ khó có thể sống sót nếu không cảm nhận được ác ý của người khác.
Tô Lương dùng kỹ năng tự vệ cũng học được ở khu 48 khống chế chặt Lục Hà, sau đó nhìn thấy bàn tay vẫn đang nắm chặt của cậu ta, Tô Lương nhướng mày, không chút do bẻ cổ tay Lục Hà.
“Rắc ——”
Một tiếng trật khớp nhỏ vang lên.
Lục Hà càng thét lên chói tai.
Tay cậu ta không tự chủ được buông lỏng ra, một ống kim chứa thuốc màu hồng nhạt trực tiếp rơi xuống lòng bàn tay Lục Hà.
"Hả? Đây là cái gì—"
Hai mắt Tô Lương hơi nheo lại, không khỏi cúi người muốn nhặt kim tiêm.
Đúng lúc này, cậu chợt cảm thấy lạnh tóc gáy.
Tô Lương xoay người, trực tiếp nhảy khỏi người Lục Hà.
Động tác của cậu rất nhanh, nhưng người tới đang sử dụng thiết bị phóng đặc biệt, tốc độ quả thực còn nhanh hơn cậu một chút.
Tô Lương chỉ cảm thấy sau gáy đau nhói, sau đó, một chất lỏng lạnh lẽo tràn vào cổ cậu. Tầm nhìn của Tô Lương gần như ngay lập tức mờ đi, cơ thể cậu cũng đột nhiên trở nên không thể kiểm soát được.
“Là cậu?”
Tô Lương choáng váng quay đầu lại, thở hổn hển nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang chậm rãi tiến lại gần.
Đó là kẻ kiêu ngạo của Ninh gia kia, người trước đây đã từng mắng Lục Hà la liếʍ, cậu ta cất thiết bị phóng trong tay vào trong túi rồi hung ác trừng mắt nhìn Tô Lương.
"Cậu đã làm gì?"
Tô Lương nghiến răng, cố gắng duy trì sự tỉnh táo hỏi.
“Không làm gì cả, chỉ làm cho mày chết sớm chút thôi.”
Tên đó nghiến răng đáp lời.
“Cậu…..tiêm thuốc độc cho tôi?”
Tô Lương vẫn muốn hỏi tiếp.
Nhưng ngay giây tiếp theo, cậu bị tên đó đánh thật mạnh vào mặt, Tô Lương ngã xuống đất, thế giới trước mắt cậu quay cuồng.
Nhưng cậu thậm chí còn không cảm nhận nổi đau đớn.
"Mẹ mày – không phải mày lợi hại lắm sao? Sao còn hỏi nhiều thế làm gì?"
Bên tai cậu truyền đến tiếng Lục Hà chửi rủa.
“Còn dám đánh lão tử, xem tao có đánh chết mày không ——”
Lục Hà từ dưới đất nhảy dựng lên, cậu ta đã bỏ đi lớp ngụy trang trước kia, chỉ còn lại vẻ mặt gớm ghiếc, lưu manh.
Lúc này Tô Lương đã không thể động đậy, cậu ngã trên mặt đất, vẻ mặt tái nhợt nhìn vô cùng yếu đuối. Lục Hà còn muốn trả thù một chút, nhưng lại bị tên Ninh gia kia mắng.
“Dừng tay! Còn ngại không đủ mất mặt có phải không. Lớp ngụy trang cũng chỉ có tác dụng trong thời gian ngắn, cậu đã chậm trễ đủ lâu rồi, hay cậu muốn để lão quái vật kia phát hiện chúng ta đang làm gì phải không, tinh thần lực của hắn bao trùm toàn bộ hòn đảo này, cậu còn không tới hỗ trợ! Muốn đợi thiết bị ngụy trang mất tác dụng sao?!”
"Nhưng mà……"
"Dù sao nó cũng sắp chết rồi! Đừng phát điên!"
……
Tô Lương đã cố gắng hết sức để kiểm soát nhịp thở của mình, không để máu lưu thông quá nhanh khiến tác dụng của thuốc diễn ra nhanh hơn.
Đầu cậu choáng váng khủng khiếp, cơ thể dần trở nên mềm nhũn.
Sau đó, là nóng rực.
Hơi nóng lan tỏa dọc theo chỗ bị tiêm thuốc khiến Tô Lương như sắp bốc cháy.
Cậu cảm thấy Lục Hà và Beta Ninh gia kia đang tiến về phía mình, sau đó liền kéo cậu đi về hướng nào đó.
Trong bóng đêm, ngọn lửa nóng rực trong cơ thể cứ như vậy điên cuồng thiêu đốt, khiến Tô Lương hoàn toàn mà mất đi ý thức.
……
“Xà Quật” nội viện.
Ở sâu trong đảo, Lục Thái Phàn đang nằm yên bình trong bể nước khổng lồ.
Anh chìm xuống đáy của dung dịch êm dịu màu xanh lam, cả người tái nhợt như thi hài của một hải yêu viễn cổ.
Tinh thần lực đã được dược vật cùng máy móc phong bế.
Tin tức tố cháy bỏng cũng đã được giới hạn trong một phạm vi có thể chấp nhận được.
Mà đúng lúc này, quản gia xuất hiện.
“Chúng ta có một tin tức tốt và một tin tức xấu.”
Tên quản gia luôn lải nhải vô nghĩa rất nhiều mà giờ lại tới truyền đạt tin tức cực kỳ ngắn gọn.
"Tin tốt là cái bẫy mà chúng ta đặc biệt thiết kế cho đám “Người bảo vệ áo đen” hoặc “Quân đoàn đầu lâu” cuối cùng đã được kích hoạt, có kẻ đang tới đây, nhưng tin xấu là chúng lại không phải “Người bảo vệ áo đen” hay “Quân đoàn đầu lâu” mà chỉ là hai tên râu ria — "
“Ngươi có thể tự xử lý.”
Lục Thái Phàn không đợi quản gia nói xong đã lạnh lùng đáp lời.
Nhưng quản gia lại không chấp hành mệnh lệnh của Lục Thái Phàn ngay, trong giây lát, giọng nói của trí tuệ nhân tạo còn có vẻ hơi ngượng ngùng.
"Nhưng hai tên râu ria đó đã bắt cóc Tô Lương thiếu gia."
"Cái gì?"
“Chúng còn tiêm vào người Tô Lương thiếu gia một loại thuốc gì đó, giờ đã mang cậu ấy tới gần.” Nét mặt Quản gia có vẻ hơi tối tăm, “Tôi đã điều hai ŧıểυ xà đi rồi, họ sẽ đuổi tới rất nhanh, hy vọng hai kẻ kia sẽ không kịp làm Tô Lương thiếu gia bị thương.”
“Rầm……”
Tiếng nước vang lên, Lục Thái Phàn không rên một tiếng rời khỏi hồ nước.
Sau một khoảng im lặng ngắn ngủi, giọng nói của quản gia lại vang lên: "Nhân tiện, tôi đã phát hiện ra một số dữ liệu xấu. Nồng độ tin tức tố trong nội viện đang tăng lên, hiện tôi chưa thể xác định nguyên nhân từ hai kẻ đột nhập đó hay từ Tô Lương thiếu gia, nhưng kiểm tra nhiệt độ cho thấy Tô Lương thiếu gia hiện đang sốt cao... "
Lục Thái Phàn mặc thêm một chiếc áo choàng.
Anh đeo mặt nạ bảo hộ giống như các chiến binh độc xà khác, cũng tự mang vũ khí lên.
Sau đó, anh bước thẳng ra khỏi phòng và tiến về phía "kẻ xâm lược" trên màn hình ảo.
……
Trong không khí tràn ngập một mùi hương kỳ diệu ngọt ngào.
Hai tên Beta đang tái mặt khiêng Tô Lương đi trên một con đường nhỏ hẻo lánh.
Càng tới gần nội viện, tinh thần lực của Lục Thái Phàn càng mãnh liệt, rõ ràng âm mưu đã sắp thực hiện được, nhưng hai gã Beta giờ lại toát mồ hôi lạnh đầy mặt, cơ thể lung lay sắp đổ.
Lục Hà khiêng thiếu niên đang nóng bỏng, giọng nói khàn khàn: "Sao còn chưa tới, chúng ta cứ ném nó ở đây không được sao?"
Sắc mặt Beta Ninh gia cũng rất khó coi, hắn nhìn thoáng sơ đồ trên máy truyền tin đeo trên cổ tay, xác định lại địa điểm một chút.
Chúng đã phải tốn một số tiền lớn mới có được thời gian biểu của Lục Thái Phàn và bản đồ vị trí gần đúng của các cơ sở trong nội viện.
Giờ chúng đã ở khá gần địa điểm an toàn mà tên nội gián kia đã chỉ.
"Địa điểm không có vấn đề, thuốc hẳn là cũng không có vấn đề chứ?"
Lục Hà có thể do bị tinh thần lực của Lục Thái Phàn ảnh hưởng, cả người trở nên hoảng sợ không yên, vừa đi về phía trước vừa không nhịn được hỏi lại.
"Đừng nói nhảm, có vấn đề gì hay không cậu cảm nhận được sao?"
Tên kia hung hăng nói.
Cơ thể Tô Lương đã trở nên nóng cực kỳ, và khi nhiệt độ cơ thể tăng lên, một mùi hương tỏa ra từ cơ thể cậu.
Đó là một loại hương vị ngọt ngào mà hầu như ngay cả Beta cũng có thể cảm nhận được.
Tên Ninh gia kia đã tiêm cho Tô Lương một thứ thuốc đặc biệt.
Thuốc này có thể tối đa hóa việc giải phóng tin tức tố yếu ớt của Beta. Không chỉ vậy, nó còn kết hợp tin tức tố được giải phóng để tạo ra một cái bẫy đặc biệt dành riêng cho Alpha, sau khi tin tức tố của hai bên hòa hợp, nó sẽ tạo thành một thứ giống như một loại thuốc thôi tình cực mạnh.
Thậm chí có thể khiến các Alpha cấp cao ngay lập tức tiến vào kỳ dễ cảm.
Cũng có thể khiến một Beta nhạt nhẽo trong nháy mắt hóa thân thành vưu vật khiến kẻ khác trầm mê.
Đương nhiên, kẻ sáng tạo ra nó cũng không trông cậy vào việc loại thuốc cực kỳ đơn giản này lại có thể khiến một Alpha có ý chí cường hãn như Lục Thái Phàn mất khống chế.
Hơn nữa, mục đích của chúng vốn dĩ cũng không phải làm Lục Thái Phàn mất khống chế, mà là khiến kẻ bị kích phát tin tức tố mạnh mẽ là Tô Lương chết trên tay Lục Thái Phàn.
Loại chất dẫn dụ nhằm vào Lục Thái Phàn này được đặc biệt nghiên cứu chế tạo căn cứ theo tin tức tố tàn lưu của Lục Thái Phàn trên chiến trường nhiều năm về trước.
Chính vì điều này mà trừ khi cậu tiếp nhận được tin tức tố do Alpha đó phóng thích để vô hiệu hóa sức mạnh của thuốc, nếu không, Tô Lương sẽ tiếp tục phát ra loại tin tức tố giả hấp dẫn chết người này.
Nguồn giải phóng tin tức tố như vậy hoàn toàn là một quả bom đối với Lục Thái Phàn, người vốn đã mắc chứng rối loạn tin tức tố.
Dựa trên những hành vi tàn nhẫn của Lục Thái Phàn trong quá khứ, điều có thể xảy ra nhất là anh ta sẽ trực tiếp xóa sổ sự tồn tại mang tên "Tô Lương".
……
“Tới lúc đó, tao xem xem mày làm sao để câu dẫn Lục thiếu, làm sao bắt nạt A Ninh được nữa……”
Tên Ninh gia kia đang lải nhải như thể cổ vũ cho chính mình.
Cả hai như thể đã đi bộ cả đời, cuối cùng cũng tới vị trí cần tới.
Hai người bọn họ sợ hãi ném thẳng Tô Lương xuống đất, Lục Hà suy nghĩ một chút liền xông lên xé rách quần áo Tô Lương.
“Làm gì thế?”
Beta Ninh gia khiếp sợ kêu lên.
“Nơi này hình như vẫn cách lão quái vật Lục gia kia hơi xa. Tôi lo hắn sẽ không phát hiện được ——”
"Cậu mẹ nó đừng có xằng bậy! Đã tính chuẩn địa điểm rồi, nhất định sẽ có tác dụng! Đi nhanh thôi, nói không chừng lão quái vật sắp tới rồi!"
Beta Ninh gia ngẩng đầu liếc nhìn ánh đèn ở rất xa bên kia khu rừng tối.
Cậu ta biết rõ, nơi đó chính là nơi Lục gia gia chủ Lục Thái Phàn tối nay sẽ trị liệu tinh thần.
Với tinh thần lực cùng cảm giác lực như quái vật của Lục Thái Phàn, ở một khoảng cách ngắn như thế, chỉ cần chú ý một chút là anh ta sẽ phát hiện ra hơi thở trên người Tô Lương.
Nghĩ tới việc Lục Thái Phàn rất có thể sẽ đến ngay lập tức, sắc mặt hai người đều tái nhợt.
Họ rụt cổ quay người chạy trốn.
Nhưng rõ ràng đầu óc đã thét chói tai muốn chạy nhanh, nhưng họ lại phát hiện, thân thể của mình không động đậy nổi.
Chuyện gì đã xảy ra?
Tại sao cơ thể không nghe lời?
Tại sao họ vẫn luôn run rẩy?
Mồ hôi lạnh ướt đẫm không ngừng trượt xuống thái dương, hồi lâu sau, hai người mới nhận ra đây là phản ứng cứng ngắc của cơ thể trước cơn sợ hãi tột độ.
Có cái gì đó đang tới.
Quái vật thực sự tới rồi.
Họ sẽ chết.
Nhất định sẽ chết.
... Vừa nghĩ tới đây, một bóng dáng trắng bệch đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.
“Cứu mạng.”
“Tôi sai rồi, tôi không dám nữa……”
“Tha cho tôi, gia chủ, cầu xin ngài tha cho tôi……”
Những tiếng khóc thảm thiết cùng những tiếng hét đứt quãng vang xa trong đêm.