Tuy trên đường vì có Tiết Ngân Hoàn cùng Hắc Mạn Ba làm bạn nên Tô Lương đã thả lỏng rất nhiều, nhưng một khắc cậu bước ra khỏi phi hành phí, chính thức đặt chân lên “Xà quật” vẫn khó tránh khỏi hơi thấp thỏm.
Cậu nhìn tòa nhà to lớn, cổ kính trước mặt. “Xà quật” trong miệng vô số người, tưởng như là động quỷ khiến người khác có đi mà không có về, thật ra lại khá đẹp và tráng lệ.
Xà quật này nằm trên một hòn đảo nhỏ giữa hồ nước hùng vỹ, gió thổi vi vu, rừng cây xanh thẫm xào xạc, lộ ra những kiến trúc mà thế giới bên ngoài không hề có. Đây là phong cách cổ kính độc nhất vô nhị của Hoa Quốc từ nhiều năm trước, có thể nói so với vẻ kim bích huy hoàng của Lục gia đại trạch thì những công trình kiến trúc trên hòn đảo giữa hồ này có thể phản ánh rõ nét hơn vẻ huy hoàng của Lục gia rất nhiều năm trước.
Tô Lương chớp chớp mắt, cậu phát hiện nơi này hoàn toàn không kỳ quái và đáng sợ giống như lời đồn đại, thậm chí có thể nói là khá đẹp, còn đẹp hơn rất nhiều mấy danh lam thắng cảnh mà người ta vẫn cường điệu.
Một cơn gió thổi qua, mang theo mùi cỏ cây mát lạnh, kèm theo hơi nước ẩm ướt của hồ làm cho Tô Lương cảm thấy rất dễ chịu.
Cậu cũng không để ý lúc bản thân mình đang không tự chủ được mà hít sâu, sau đó còn bất giác thả lỏng toàn thân vì không khí tươi mát trên đảo nhỏ, thì ở phía sau cậu, Tiết Ngân Hoàn cùng Hắc Mạn Ba cực kỳ ăn ý trao đổi ánh mắt.
[Thấy chưa, tôi đã bảo nhất định cậu ấy phải có gì đó với lão đại!]
Tiết Ngân Hoàn cực kỳ nhanh chóng phát mật ngữ trong diễn đàn kín.
[Người bình thường ai mà giống như cậu ấy chứ, đã tiến vào phạm vi tinh thần lực của lão đại rồi mà không những không sợ đến tè ra quần, lại còn lộ ra vẻ mặt như thể vừa hút bạc hà mèo vậy?!]
Hắc Mạn Ba liếc nhìn cậu ta.
Anh ta không thèm để ý đến Tiết Ngân Hoàn đang hồ ngôn loạn ngữ, nhưng cũng không phản bác lại.
Trước khi phi hành khí đến, Tiết Ngân Hoàn và Hắc Mạn Ba đều đã chuẩn bị những loại thuốc thư giãn tinh thần đặc biệt để giảm bớt cảm giác khó chịu cho Tô Lương khi lần đầu tiên cậu đến Xà quật. Nhưng không ngờ Tô Lương không chỉ không có cái gọi là “triệu chứng do mới đến Xà quật lần đầu”, mà ngược lại còn có vẻ rất thả lỏng cùng vui sướиɠ, biểu hiện còn hoàn hảo hơn cả Tiết Ngân Hoàn cùng Hắc Mạn Ba lúc trước.
Sau đó, trên những đoạn đường tiếp theo, ngay cả Hắc Mạn Ba cũ kỹ điềm tĩnh nhất cũng có vẻ thân thiết hơn với Tô Lương.
Đương nhiên, Tô Lương hoàn toàn không biết chuyện này... Cậu chỉ cảm thấy có lẽ Xà quật là một nơi còn đáng mong đợi hơn mình tưởng.
Cậu vốn còn đang nghĩ nửa năm này mình sẽ phải ở trong một tòa “ngục giam” tối đen như mực, ai ngờ Lục gia biệt viện này còn thanh tịnh, không khí trong lành hơn cả. Nhưng dù vậy thì sau khi tới gần trụ sở của Xà quật, Tô Lương vẫn có thể nhận thấy một vài điểm đặc thù của nơi đây, chẳng hạn như trong lùm cây có rất nhiều robot phòng vệ, mấy thứ vũ khí lạnh băng đó có vẻ không quá hài hòa với không khí trên đảo nhỏ. Hơn nữa thứ càng không hài hòa hơn cả robot, lại là đám cột tín hiệu đen ngòm dày đặc.
Những cây cột này không hòa hợp với môi trường tổng thể nơi đây, nhìn hơi xấu xí và đột ngột, giống như vết thương trên cơ thể của những sinh vật xinh đẹp lộng lẫy vậy, khiến Tô Lương cảm thấy cực kỳ khó chịu.
Nhưng giờ cậu cũng không rảnh mà hỏi những cây cột đó dùng làm gì, bởi vì rất nhanh, cậu cùng hai chiến binh độc xà kia đã dừng chân trước một cánh cổng hoa văn cổ xưa cực kỳ cao lớn..
Hắc Mạn Ba làm một động tác với Tô Lương, ra hiệu cho Tô Lương dừng lại.
Anh ta nhìn Tô Lương, trong đôi mắt thanh triệt ấy lộ ra một nét xin lỗi nhàn nhạt.
"Đây là phần cuối trong nhiệm vụ hộ tống của chúng tôi," Anh ta nói, "Sẽ có người dẫn cậu vào trung tâm của biệt viện."
Sau đó Tiết Ngân Hoàn cũng vội vàng mở miệng, sau khi hoàn thành nhiệm vụ, cuối cùng cái mệnh lệnh im miệng kia cũng được giải trừ, anh ta hoa chân múa tay nói với Tô Lương: “Cậu đừng sợ, tuy nơi này nhìn có vẻ hơi kinh khủng, nhưng đám độc xà bọn tôi đều rất tốt, cậu cứ nhìn tôi với Hắc Mạn Ba là biết! Đến lúc đó cậu có cần gì cứ việc đi tìm bọn họ, dù sao đều là người một nhà cả, đừng thẹn thùng. À hay là chúng ta trao đổi phương thức liên lạc nhé ——”
Nhưng Tiết Ngân Hoàn còn chưa nói xong, thanh âm đã bị ép buộc dừng.
“Ưm.”
Môi anh ta mím lại, mặt nghẹn đến mức đỏ bừng
Tuy không phát ra âm thanh, nhưng chỉ cần nhìn vào ánh mắt của anh ta, Tô Lương đã có cảm giác kỳ quái, có lẽ lúc này Tiết Ngân Hoàn đang điên cuồng chửi thề.
Hầy, Tô Lương đoán không sai tẹo nào.
Lúc này Tiết Ngân Hoàn quả thực đang thầm chửi bới trong lòng, bởi vì anh ta lại một lần nữa nhận được mệnh lệnh, tiếp tục bị cưỡng chế làm nhiệm vụ im miệng không nói chuyện.
Anh ta bắt đầu tự hỏi liệu mình có đắc tội với cái tên trí thông minh nhân tạo chết tiệt hay buôn chuyện kia không, dù sao thì với tính cách của lão đại cũng không thể làm phiền anh ta hết lần này đến lần khác như thế được.
Hắc Mạn Ba hơi đồng tình nhìn thoáng qua đồng bạn bên người. Tiết Ngân Hoàn chính là kẻ lắm mồm nhất trong đám độc xà, đột nhiên bị bắt phải làm nhiệm vụ không nói chuyện này, xác thật là làm khó cậu ta.
Chẳng qua nếu là mệnh lệnh của lão đại, trừ bỏ đồng tình, Hắc Mạn Ba cũng là thương mà không giúp gì được.
Anh ta chỉ có thể thử thăm dò ý của Tiết Ngân Hoàn qua ánh mắt, sau đó quay đầu nói với Tô Lương.
“Vậy chúc cậu trải qua kỳ phục vụ vui vẻ ở Xà quật, tôi và Tiết Ngân Hoàn đi trước.”
Anh ta trầm ổn nói.
Khi kéo Tiết Ngân Hoàn đang giãy giụa điên cuồng ra khỏi lối vào Xà quật, Hắc Mạn Ba cũng trông thấy ánh mắt hơi e ngại của Tô Lương và nét miễn cưỡng trong vô thức của cậu.
Nhưng vừa rồi, bằng thị lực vượt xa người thường của mình, Hắc Mạn Ba đã thấp thoáng trông thấy người đến đón Tô Lương.
Đó có thể là người đáng tin cậy nhất trong toàn bộ Liên minh Trái đất.
Ngay khoảnh khắc trông thấy gã đó, Hắc Mạn Ba liền xác định xà chủ Lục Thái Phàn cực kỳ coi trọng thiếu niên Beta kia. Vậy thì chắc chắn Tô Lương sẽ được bình an sống trong Xà quật, Hắc Mạn Ba cùng Tiết Ngân Hoàn cũng nên an tâm giao Tô Lương cho gã.