Niên Bác Văn ngẩn đầu đối diện với Niên Tuyết Kỳ, nhìn thấy em gái rất hứng thú với việc chà đạp Cố Tuyết, khiến hắn cảm thấy rất phiền lòng. Mối quan hệ giữa cô ấy và nhà họ Niên có một lỗ thủng, nhưng vết rách ấy không phải không thể vá lại. Thái độ này của Niên Tuyết Kỳ chính là đã phán cho Cố Tuyết tội tử.
"Anh, anh nên thành thật chút đi, đừng bao che cô ta làm gì cho mệt. Cô ta không xứng để anh hy sinh nhiều như vậy đâu. Anh cũng biết cô ta có quan hệ dây dưa tình cảm với cậu hai nhà họ Lục mà, loại phụ nữ lẳng lơ đó nếu ở vào thời xưa đã bị trồng lồng heo thả trôi sông rồi."
Niên Tuyết Kỳ vờ như không thấy ánh mắt lạnh lẽo của Niên Bác Văn cao giọng nói tiếp.
Cô ta chơi thân với Cố Nguyệt Sương, cũng có nhìn thấy mấy lần Cố Tuyết và Lục Trạch Thâm hẹn nhau nói chuyện ở quán cà phê, vì vậy mà khi Cố Nguyệt Sương bảo hai người đó đang dây dưa tình cảm, Niên Tuyết Kỳ liền tin răm rắp. Thật ra trong lòng cô ta để ý đến thanh mai trúc mã của Niên Bác Văn - Lâm Nhã Thi ảnh hậu nhiều hơn. So với nhà họ Cố không có danh tiếng, nhà họ Lâm ở Thủ Đô mới là vọng tộc xứng đáng với nhà họ Niên.
Lâm Nhã Thi đẹp người đẹp nết, là nhân vật công chúng được mọi người trong và ngoài nước yêu thích.
"Còn nữa nha, cô ta so với chị Nhã Thi kém rất nhiều mặt, cùng ở trong ngành giải trí mà chị Nhã Thi có nhiều hoạt động hấp dẫn, còn cô ta chỉ lèn phèn với mấy vai nữ phụ trà xanh, thảo mai, bông sen trắng."
Niên Tuyết Kì càng nói càng hứng thú.
"Theo em thấy đó..."
Niên Tuyết Kì định nói tiếp vài lời bôi nhọ Cố Tuyết, nhưng đúng lúc này, Niên Bác Văn chậm rãi lên tiếng:
"Nói đủ rồi? Em hiểu bao nhiêu về ŧıểυ Tuyết lại ở đây tô đen cô ấy? Em có gì chứng minh cô ấy và Lục Trạch Thâm có quan hệ tình cảm không? Em biết gì về cô ấy lại nói cô ấy không bằng ảnh hậu Lâm? Tuyêt Kỳ, em tốt nhất ghi nhớ lời anh cho kĩ, nếu lần sau còn ở trước mặt anh nói xấu ŧıểυ Tuyết, thì đừng trách anh không nghĩ đến tình anh em."
Niên Bác Văn lạnh nhạt cảnh cáo.
Đáy mắt hắn nổi lên lửa giận rất rõ ràng, Niên Tuyết Kỳ đối diện với bộ dạng sắp nổi bão của anh trai cảm thấy sợ hãi. Từ nhỏ đến lớn, Niên Bác Văn dù có tàn nhẫn thế nào cũng chưa bao giờ đối xử với cô ta như thế. Ấy vậy mà chỉ vì Cố Tuyết, hắn không còn nghĩ tới tình thân ruột thịt, lạnh nhạt cảnh cáo cô ta không được động chạm vào ánh trăng sáng trong lòng. Niên Tuyết Kỳ cảm thấy Niên Bác Văn điên thật rồi mới mù quáng không phân biệt trắng đen phải trái.
"Anh, anh nói vậy là ý gì chứ? Em mới là em của anh! Anh vì người phụ nữ không biết liêm sỉ đó cảnh cáo em? Anh, có phải anh điên rồi không? Có phải anh không nhớ mình họ gì nữa hả?"
Niên Tuyết Kì nổi giận chất vấn.
"Người nên có chừng mực là em. Tuyết Kỳ, anh lặp lại, đừng để anh lại nghe thấy em nói xấu ŧıểυ Tuyết, bằng không thì đừng trách anh đối với em không khoang nhượng. Anh nghe nói đứa con trai bệnh tật của nhà họ Tiêu đang chọn vợ xung hỉ. Em có muốn anh gả em đến nhà họ Tiêu không?"
Niên Bác Văn cười lạnh hỏi.
Nghe nhắc đến đứa con bệnh tật của nhà họ Tiêu, Niên Tuyết Kì không tự chủ rùng mình một cái, đứa con trai đó của họ quanh năm ốm yếu, thường xuyên ra vào bệnh viện để điều trị, mấy năm nay sức khỏe của tên họ Tiêu đó ngày càng yếu, nghe nói không còn sống được quá nửa năm. Nhà Tiêu vì quá tuyệt vọng nên mới nghĩ đến cách xung hỉ.
Lúc trước cậu hai nhà Tiêu và Niên Tuyết Kỳ là bạn học, có gặp qua mấy lần, ấn tượng cũng không có gì sâu sắc lắm.
"Anh, anh đừng quá đáng!"
Niên Tuyết Kỳ giãy nảy.
"Em đối với ŧıểυ Tuyết thế nào thì anh sẽ trả lại gấp mười cho em. Tuyết Kỳ, ŧıểυ Tuyết đang thay đổi, cô ấy đang cố gắng hòa nhập, sống hòa bình với nhà họ Niên, bức tranh này là một minh chứng đó!"
Niên Bác Văn từ tốn.
"Minh chứng gì chứ? Còn không phải là dựa hơi anh để tặng à?"
Niên Tuyết Kỳ tỏ ra không phục trước lời nói của anh trai.
"Bức tranh này thật sự là do ŧıểυ Tuyết chuẩn bị, anh chỉ là bức bình phong thôi. Nếu nói dựa hơi phải là anh đang dựa hơi cô ấy."
"Làm sao có chuyện vô lý vậy được? Cố Tuyết không quen biết rộng rãi, làm sao cô ta có thể mời một đại sư thư pháp viết tranh chữ tặng cho bà nội được? Anh, anh càng nói càng không hợp logic."
Niên Tuyết Kỳ phản bác.
"Sao lại không hợp logic? Cô ấy cần gì phải mời đại sư viết cho một bức tranh chữ? Cô ấy tự viết là được rồi. Giống như bức tranh này vậy!"