Thái độ bất hảo của Niên Tuyết Kỳ khiến Cố Tuyết rất muốn cho ả một cái tát, bình thường ả có thể sỉ nhục cô thế nào cũng được, nhưng ả không thể nói chuyện vô lễ với mẹ cô, dù sao thì bà ấy vẫn là trưởng bối của ả.
Tuy nhiên, Diệp Tuyết Hi đã khéo léo ngăn con gái lại, bà nhìn Niên Tuyết Kỳ đang ngạo mạn, mỉm cười:
“Con gái, con có biết thái độ bây giờ của mình đang khiến bố mẹ và bà nội của con mất mặt không? Con được lớn lên trong gia đình có nề nếp thì phải biết cách tôn trọng người khác. Bất kể quà dì tặng cho con là đắc giá hay rẻ tiền, con thích hay không thích, thì hành động ném quà của con, đang khiến dì đánh giá cách giáo dục của nhà con, chứ không phải là bản thân con đâu. Con là con gái, trước sau gì cũng phải lấy chồng, nếu như nhà chồng con cũng đối xử với nhà mẹ con như vậy, liệu con có vui không?”
Lời nói của Diệp Tuyết Hi tuy nhẹ nhàng nhưng đủ để ông bà Niên và bà cụ Niên cảm thấy xấu hổ, mất mặt. So với những hì trước kia Cố Tuyết cư xử thì không khác biệt là bao, nhưng ít nhất Cố Tuyết vẫn tôn trọng người lớn.
“Dì đừng nói chuyện vẫn chưa xảy ra, dù con có lấy ai, gặp gia đình chồng thế nào, chắc chắn là con vẫn sống tốt, vì chẳng ai dám đắc tội với nhà họ Niên cả.”
Niên Tuyết Kỳ không biết sai đáp.
“Ồ, không ai dám đắc tội với nhà họ Niên sao? Con cho rằng nhà họ Niên của mình lớn lắm à?”
Diệp Tuyết Hi lại hỏi.
“Chứ còn gì nữa!” Niên Tuyết Kỳ kiêu ngạo: “Dì không thấy con gái dì dựa vào thân phận bà Niên chiếm được bao nhiêu của hời à? Ngay cả tài nguyên cũng được mấy người muốn lấy lòng anh con giao cho. Cái này không phải là vì sợ nhà họ Niên, muốn lấy lòng nhà họ Niên thì là gì chứ?”
“Ồ vậy sao. Vậy thì để dì dạy chi con biết một chút phép tắc là gì nhé!”
Diệp Tuyết Hi nói xong liền thẳng tay hất ấm trà nóng lên người của Niên Tuyết Kỳ, loại con gái này nếu không dạy dỗ thì sẽ không biết mình là ai.
Bởi vì bà hành động qua nhanh nên không ai kịp thời ngăn cản.
“Dì làm gì vậy? Dì có tin tôi bảo anh tôi ly hôn con gái của dì không? Dì hẹn nhà tôi ra nói chuyện không phải để lấy lòng à? Dì biết điều một chúy đi chứ!”
Niên Tuyết Kỳ nói xong liền lãnh một cái táy từ Tô Nhã. Ban nãy Diệp Tuyết Hi tạt trà cho con gái bà tỉnh táo còn quá nhẹ, nếu bà không dạy dỗ lại thì sẽ trở thành trò cười cho bà thông gia.
“Mẹ… mẹ làm gì vậy? Sao mẹ lại đánh con?”
Niên Tuyết Kỳ ôm mặt khó tin hỏi.
“Con còn hỏi nữa à? Con có biết mình đang khiến nhà họ Niên mất mặt thế nào không? Bà thông gia tạt trà là nhẹ cho con rồi đó! Tuyết Kỳ, gia đình chúng ta dạy con thế nào? Mà bây giờ con lại hống hách xem thường người khác như vậy? Con ném quà bà thông gia tặng đã đành, con còn cho rằng ai ai cũng phải cúi đầu trước nhà chúng ta sao? Cho dù phải thì cũng cúi đầu trước anh con, truóc bố con, trước bà nội, chứ không phải là trước một đứa chỉ biết ăn rồi chơi như con. Tuyết Kỳ, con mau xin lỗi bà thông gia, bằng không mẹ sẽ cho con ra nước ngoài, cả đời này đừng mong về nữa!”
Tô Nhã tức giận nói.
Hôm nay nhà họ Niên chịu nhục vì Niên Tuyết Kỳ đã đủ lắm rồi, bà không muốn đứa con gái này lại làm ra chuyện ngu xuẩn gì nữa.
“Được thôi, ra nước ngoài thì ra nước ngoài, con thà chết ở đất khách quê người cũng không xin lỗi hai mẹ con bà ta đâu. Loại người nghèo hèn thích trèo cao thì xứng đáng bị con sỉ nhục.”
Niên Tuyết Kỳ lại chịu thêm một cái tát khác từ Tô Nhã, cái táy lần này rất mạnh, khóe miệng của cô ta chảy ra dòng máu tươi đỏ thẵm. Vốn dĩ Tô Nhã còn muốn tát thêm cái nữa nhưng Diệp Tuyết Hi đã kịp thời ngăn cản.
“Chị thông gia đừng đánh nữa, đau tay chị lắm.”
“Nhưng mà tôi…”
“Không sao, chị đừng giận. Tôi sẽ không để bụng đâu, chỉ là nếu con gái chị muốn ra nước ngoài thì nên sắp xếp cho nó đến đất nước nào đó xa xôi hẻo lánh, mà không có chi nhánh làm ăn của Diệp Thị, bằng không thì đến lúc đó con bé đến chổ ở cũng không có đó.” Diệp Tuyết Hi dịu giọng: “Con gái, đúng là dì nghèo lắm, nên tài sản của dì chỉ trải dài ở hai mươi hai nước mà thôi. Lát nữa dì sẽ gửi cho con danh sách hai mươi hai nước đó để con tránh nhé. Diệp Thị của dì kinh doanh từ bất động sản đến nhà hàng, du lịch, ngành nghề nào dì cũng có tham gia. Thậm chí ở trong nước dì cũng có hợp tác với Niên Thị. Dì không phải là Cố Hải hay Cao Phương mà con có thể tùy ý xem thương đâu nha con gái!”
Lời Diệp Tuyết Hi vừa dứt, nét mặt Niên Tuyết Kỳ lặp tức trở nên trắng bệt, nhà họ Niên nhiều nhấy chỉ có thể phát triển ở mười nước lớn, vậy mà chỉ với một mình Diệp Tuyết Hi đã trãi dài toàn cầu, chẳng trách bà ấy bận rộn, không có thời gian về thăm con gái.
Ban đầu khi nghe đến họ Diệp, Niên Tuyết Kỳ còn cho rằng trùng họ mà thôi. Bây giờ mới biết là không hề trùng họ một chút nào cả.
Cô ta đã nghe nói qua nhà họ Diệp ở hải nɠɵạı, đó là một gia tộc lớn, người đứng đầu lại là phụ nữ độc thân, nghe nói đã có con, nhưng không sống cùng, mọi cố gắng nổ lực của bà ấy cũng là vì đứa con bé bỏng đó.
“Tuyết Kỳ, em còn không mau xin lỗi?”
Niên Bác Văn lạnh nhạt lên tiếng.
Đứa em này ngày càng quá quắt, cũng là do hắn chiều chuộng mà thành.
“Em…” Niên Tuyết Kỳ cắn môi, cô ta nhìn anh trai rồi lại nhìn bố mẹ, sau đó mới không cam tâm mở miệng: “Dì… con xin lỗi… con sai rồi, con không nên tỏ ra mình là người không có giáo dục… không nên ném đồ của dì, không nên sỉ nhục dì…”
“Xin lỗi dì vẫn chưa đủ, con cũng nên xin lỗi chị dâu của con nữa!”
Diệp Tuyết Hi cứng rắn.
“…” Niên Tuyết Kỳ siết chặt tay lại, hít thở một hơi: “Chị dâu, em xin lỗi.”