Sau Khi Sống Lại Ngày Nào Cũng Vả Mặt Trà Xanh Cặn Bã

Chương 73 - Chương 73

Trước Sau

break
Có nằm mơ thì Từ Kiến Quốc lẫn Lâm Nhã Thi cũng không nghĩ đến bức tranh chữ quý giá của Trác Lãm là do Cố Tuyết viết. Bức tranh chữ này từng nét bút đều có lực, so với những người theo thư pháp lâu năm như hai người họ càng được viết tinh tế hơn. Vì vậy hai người họ luôn nghĩ người viết bức tranh chữ này phải là một đại sự nào đó tầm cỡ Trác Lãm.

“Cô Cố, sư phụ tôi còn ở đây, cô đừng nhận vơ kẻo bị vả mặt đó…”

Lâm Nhã Thi lại tỏ vẻ tốt bụng nhắc nhở.

Cô ta nhìn qua Trác Lãm, cứ nghĩ sư phụ của mình sẽ nổi giận, nhưng thái độ của ông ấy vẫn bình tĩnh, và có phần hài lonhf vui vẻ.

“Cô nghĩ ai cũng giống cô thích nhận vơ thành quả, đồ vật của người khác à? Huống hồ gì bác Trác còn ở đây, cô cho rằng tôi dám nhận bừa đồ không phải của mình hả?”

Cố Tuyết cười nhạo hỏi

Một câu này đã làm cho Lâm Nhã Thi cứng họng không tiếp tục tranh cãi được. Cố Tuyết nói rất đúng, Trác Lãm vẫn chưa rời khỏi và có thể đối chất với cô ấy bất cứ lúc nào, dù Cố Tuyết có ngốc đến đâu đi nữa thì cũng không thể làm chuyện ngu xuẩn như vậy được.

Hơn nữa từ nãy đến giờ Trác Lãm vẫn luôn bênh vực Cố Tuyết, điều đó cũng cho thấy điều cô ấy vừa nói là không sai. Bức tranh thực sự là do Cố Tuyết đã vẽ.

“Không thể nào có chuyện đó được! Sư phụ, sự phụ nói một câu công bằng đi!”

Từ Kiến Quốc không chấp nhận sự thật nói.

“Bức tranh đó đúng là do ŧıểυ Tuyết viết tặng cho ta. Tận mắt ta chứng kiến con bé viết trong hôm sinh nhật của bà cụ Niên. Từ nãy đến giờ ta đã nói là không phải ŧıểυ Tuyết lấy trộm, nhưng có đứa nào chịu nghe ta nói đâu. Nãy giờ liên tục buộc tội, còn khẳng định chứng cứ vì tìm thấy đồ trong cốp xe nữa. Bây giờ cả ba người mau xin lỗi ŧıểυ Tuyết đi. Còn chuyện bức tranh do ai lấy rồi đổ oan cho ŧıểυ Tuyết thì sẽ điều tra sau.”

Trác Lãm tỏ ra mệt mỏi.

Từ Kiến Quốc là học trò xuất sắc nhất của ông, bình thường hắn luôn biết các đối nhân xử thế vậy mà hôm nay liên tụ đắc tội Cố Tuyết. Không biết Niên Bác Văn sẽ xử lý đệ tử này của ông thế nào, nhưng dù hắn có làm gì với Từ Kiến Quốc đi chăng nữa thì ông cũng không có tư cách xin tha.

“Không thể nào! Con không tin một con ranh nổi tiếng vô dụng, lăn loàn trắc nết lại có thể viết ra bức tranh chữ đẹp như vậy được. Sư phụ, có phải sư phụ sợ nhà họ Niên nên nói dối không?”

Từ Kiến Quốc cố chấp nói.



Nếu có thể, Trác Lãm rất muốn cho hắn một bạt tai.

“Con cảm thấy với địa vị của mình thì ta phải sợ nhà họ Niên à? Kiến Quốc, tốt nhất con mau xin lỗi ŧıểυ Tuyết đi, bằng không ta sẽ không bảo vệ được con nữa đâu.”

Trác Lãm nhân nhượng đáp.

“Tại sao con phải xin lỗi? Con có nói sai gì đâu? Nếu cô ta giỏi vậy thì bây giờ trổ tài liền đi! Lúc đó con sẽ ba quỳ chín lại, dập đầu xin lỗi cô ta.”

Từ Kiến Quốc vỗ ngực hùng hồn.

“Lại là câu này à? Anh và em chồng Niên Tuyết Kỳ của tôi có phải song sinh cùng trứng không? Hai người tâm linh tương thông lắm đó, lúc nào thách thức tôi cũng phải ba quỳ chín lạy.”

Cố Tuyết cười cợt.

Nhớ đến thái độ hôm đó của Niên Tuyết Kỳ, cô vẫn còn cảm thấy buồn cười lắm, mặc dù bây giờ cô ta vẫn không xin lỗi, nhưng mà sớm muộn gì cô cũng tính tới chuyện này, tuyệt đối không để cô ta có cơ hội nghĩ rằng cô dễ dãi.

“Cô nói bậy gì đó!”

Từ Kiến Quốc hét lớn.

“Tôi có nói bậy hay không thì hỏi bác Trác là biết ngay. Anh muốn tôi vẽ tranh chữ cho anh xem chứ gì? Được thôi, miễn là anh nhớ ba quỳ chín lạy, dập đầu xin lỗi tôi là được.”

Cố Tuyết chế nhạo.

Nói xong, cô không để cho Từ Kiến Quốc mở miệng phản bác liền đi đến thư án, mài mực rồi dùng bút lông bắt đầu viết chữ.

Vì nơi này là hội quán thư pháp hội họa, nên lúc nào cũng có sẵn giấy bút trên bàn, Cố Tuyết không mất quá nhiều thời gian để viết ra bức tranh chữ mới.



“Anh xem cho rõ, đây là hai nét chữ giống nhau đó nhé!”

Vừa nói, cô vừa cầm hai tờ giấy để Từ Kiến Quốc và mọi người so sánh.

Hắn cũng Lâm Nhã Thi tái mét mặt mày, cả hai không nghĩ đến thật sự Cố Tuyết có thể viết thư pháp vượt trên cả họ.

Từ Kiến Quốc bắt đầu run rẩy, hắn lập ra kế hoạch này vì muốn Cố Tuyết mất mặt, không muốn cô ấy chiếm hết hào quang của Lâm Nhã Thi, nhất là sau khi nghe lời cô ta nói ở hoa viên ban nãy. Trước giờ Từ Kiến Quốc luốn xem Lâm Nhã Thi như em gái ruột, nên hắn không thể nào chịu được khi thấy cô ta bị người khác ức hiếp.

Lâm Nhã Thi cũng từng kể về mối tình đơn phương của mình với Niên Bác Văn, cô ta miêu tả cả hai là thanh mai trúc mã giống trong truyện tình cảm lãng mạn, vì vậy khi thấy hắn vì Cố Tuyết bắt nạt Lâm Nhã Thi, ý định báo thù mới sinh sôi nảy nở.

Nhưng kết quả là hắn lại khiến bản thân mình thành trò cười cho người khác.

“Anh Từ, chắc anh sẽ không có ý định chạy trốn lời xin lỗi đâu nhỉ? Nam tử hán đại trượng phu nói được làm được mà phải không? Nào, tôi ngồi xuống chờ anh ba quỳ chín lạy, dập đầu tạ tội nè.”

Cố Tuyết chế nhạo.

“Cô Cố, vừa rồi là sư huynh của tôi sai, cô… có thể bỏ qua đừng bắt anh ấy ba quỳ chín lạy, dập đầu được không? Anh ấy sẽ xin lỗi cô mà.”

Lâm Nhã Thi bật chế độ thánh mẫu nghẹn giọng hỏi.

Ngay lặp tức liền nhận được ánh mắt cảm kích của Từ Kiến Quốc.

“Cô làm thay thì tôi sẽ bỏ qua.”

“Cô Cố, cô không thể rộng lượng bỏ qua hay sao? Cô nhỏ nhen như vậy thì không hay lắm đâu…”

Lâm Nhã Thi cười gượng.

“Nếu bây giờ đổi lại là cô bị sỉ nhục, bị vu oan ăn cắp thì cô có bỏ qua cho anh ta không? Cô thích làm thánh mẫu, thích làm bông sen trắng là chuyện của cô, đừng bắt tôi cũng giống cô dễ dàng bỏ qua cho người khác. Tôi nhỏ nhen ích kỷ nào giờ, đối với người coi thường tôi, tôi càng phải giết đến dòng họ chín đời mới hả dạ đó!”
break
Chỉ Yêu Đỗ Nhược
Sắc, Sủng, Kiều nữ,Thanh niên nhà nghèo cao lãnh
Tán Tỉnh Chàng Cảnh Sát Hình Sự
Sắc, Sủng, Nữ Cường
[H++] Đụng Chạm Da Thịt
Ngôn tình Sắc, Sủng, Tổng Tài
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc