“Hiếm thấy cậu lại chủ động hẹn gặp tôi. Không biết cậu muốn gặp tôi có chuyện gì không? Mấy dự án hợp tác với Lâm Thị có gì trục trặc à?”
Lâm Nhã Thi tươi cười ngồi xuống sofa vui vẻ hỏi.
Đã rất lâu Niên Bác Văn không hẹn gặp cô ta, sáng nay vừa thức dậy nghe quản gia báo lại chuyện này, trong lòng Lâm Nhã Thi vui mừng khôn xiết.
“Tôi có vài chuyện muốn hỏi cô. Dĩ nhiên là không liên quan đến Lâm Thị.” Niên Bác Văn lạnh giọng, hắn không vòng vo vào thẳng chủ đề: “Nghe nói cô sắp kết hôn với tôi à? Tôi đã có vợ rồi, cô muốn tôi phạm tội trùng hôn sao?”
“… Là ai nói chuyện nhảm nhí này với cậu vậy? Sao tôi lại có thể tung tin đồn thất thiệt đó chứ? Mọi người đều biết cậu và cô Cố tình cảm khắng khít mà.”
Lâm Nhã Thi cười gượng đáp.
“Đúng vậy, tôi và vợ mình tình cảm khắng khít lắm, nên cô đừng vọng tưởng tôi sẽ ly hôn với cô ấy rồi kết hôn với cô.”
Niên Bác Văn cười lạnh.
“Mình… mình với cậu là bạn bè, làm sao mình lại có ý nghĩ đó chứ? Bác Văn, rốt cuộ cậu nghe ai nói lung tung, vu khống mình vậy? Mình không hề có ý gì với cậu hết á, thật đó!”
Lâm Nhã Thi xua tay, phân bua nói.
Mặc dù tình cảm của cô ta dành cho Niên Bác Văn đã vượt qua tình bạn từ lâu, nhưng ngoài mặt lúc nào cũng làm ra vẻ không hề yêu thích gì hắn cả. Hai năm trước khi nghe Niên Bác Văn kết hôn với Cố Tuyết, Lâm Nhã Thi còn giả lả chúc mừng, nhưng quay lưng lại tìm vài người thấp cổ bé họng trong công ty để trút giận.
“Tốt nhất là cô không có ý gì với tôi. Vì dù có thì tôi cũng chỉ yêu ŧıểυ Tuyết. Lâm Nhã Thi, cô chẳng qua chỉ là người tôi biết từ nhỏ, hai chúng ta chẳng thân thiết gì, hy vọng sau này cô đừng đi rêu rao chúng ta là thanh mai trúc mã nữa. Vợ tôi không thích nghe bất cứ lời mập mờ nào giữa tôi và cô đâu.”
“Mình… mình cũng đâu có rêu rao… là do mọi người tự nói mà… mình không làm gì cả!”
Lâm Nhã Thi tỏ ra ấm ức.
Hai mắt cô ta đỏ hoe, giọng cũng nghẹn lại.
“Cô đừng bày ra dáng vẻ yếu đuối đó trước mặt tôi. Trừ vợ tôi ra, tôi không thương hoa tiếc ngọc người nào nữa cả. Những chuyện cô làm không phải tôi không biết, mấy ngày trước, cô bí mật kêu trợ lý tìm Lục Trạch Thâm tung tin nói tôi sắp ly hôn, còn sắp xếp cho hắn thấy tôi và cô ra ngoài lúc chúng ta đến gặp ông nội cô, không chỉ có vậy, cô còn để Lục Trạch Thâm chụp ảnh, và nghe thấy lời đùa cợt của người lớn về việc lập hôn ước năm xữa. Kết quả dĩ nhiên là hắn tìm vợ tôi nói nhảm, để vợ tôi tận mắt chứng kiến hai nhà Niên - Lâm gặp mặt. Sau đó, cô tiếp tục kêu trơ lý của mình ném bánh ŧıểυ Tuyết làm để giảng hòa với tôi vào sọt rác khi cô ấy quay lại lấy đồ bỏ quên. Mấy việc này cô khỏi chối cãi, camera đã quay lại hết rồi. Nếu cô muốn tôi sẽ sao lưu đưa cho cô một bản.”
Niên Bác Văn không dây dưa, trực tiếp xé rách lớp mặt nạ Lâm Nhã Thi ngụy tạo.
Dĩ nhiên là cô ta không ngờ tới những việc này lại bị Niên Bác Văn tra ra manh mối nhanh như vậy. Vốn còn muốn lợi dụng chuyện hắn không về nhà và đi gặp ông cụ Lâm để đả kích Cố Tuyết, nhưng chưa gì đã bị Niên Bác Văn lật tẩy.
Thực sự Lâm Nhã Thi không hiểu nổi Cố Tuyết đã cho hắn uống bùa mê gì, mà Niên Bác Văn một lòng một dạ, yêu say đắm cô ấy đến vậy.
“… Bác Văn, cậu nghe mình nói, mấy chuyện này…”
“Nếu cô muốn nói đây là hiểu lầm thì cô đang xem tôi là thằng ngốc đó! Lâm Nhã Thi, sở dĩ mấy năm nay tôi mắt nhắm mắt mở để cô tạo tin đồn, nâng cao địa vị cũng là vì nể mặt ông cụ Lâm, nể mặt bố mẹ cô và nhà họ Lâm. Bằng không ngay từ khi cô tự tạo tin đồn chúng ta thân thiết, là tôi đã có thể giết chết sự nghiệp, tương lai của cô rồi.” Niên Bác Văn lạnh nhạt nói tiếp: “ŧıểυ Tuyết là giới hạn cuối cùng của tôi, nếu cô vẫn cố chấp gây chuyện với cô ấy thì đừng trách tôi không nể mặt người lớn, giải quyết cô. Bánh kem hôm qua tôi gửi lại cho trợ lý của cô rồi. Hà Hoài đang giám sát cô ta ăn nó. Nếu cô ta dám nôn ra, tôi đảm bảo những thứ dơ bẩn đó sẽ mang đến cho cô thưởng thức.”
Lời cảnh cáo của Niên Bác Văn làm Lâm Nhã Thi xanh mặt. Cô ta thừa biết hắn có thủ đoạn độc ác, tuy nhiên Lâm Nhã Thi chưa từng nghĩ sẽ có ngày bản thân mình lại trở thành mục tiêu sát phạt của hắn vì Cố Tuyết.
Mặc dù Lâm Nhã Thi đang sợ hãi vì những gì Niên Bác Văn đã nói, tuy nhiên lòng đố kỵ không cho phép cô ta cúi đầu, khép nép trước Cố Tuyết.
Đợt tuyển chọn diễn viên lần này, chắc chắn cô ta sẽ tìm mọi cách để loại bỏ cô ấy bằng cách nhục nhã nhất.
(…)
Lúc Cố Tuyết thức dậy đã là chiều tối hôm sau, bây giờ hơi men đã tan biến hơn phân nữa, nhưng đầu cô vẫn đau nhức lắm. Lọ mọ ngồi dậy, Cố Tuyết ngồi tựa vào thành giường, với tay lấy bình nước rót ra cốc rồi uống cạn. Men rượu khiến cô càng uống càng khát nước. Cuối cùng, Cố Tuyết uống hết bình nước lọc trên đầu giường vẫn chưa tiêu tan cơn khát.
“Say rượu uống nước sẽ không hết khát đâu. Tôi có chuẩn bị cho em trà giải rượu, em uống đi rồi sẽ không còn cảm thấy khát nữa!”
Niên Bác Văn ân cần đưa ly trà nóng cho Cố Tuyết.
Cô không nói gì, vội cầm lấy ly trà nóng, thổi nguội rồi từ từ uống cạn. Hơi ấm khiến cổ họng dịu đi mấy phần, cũng đỡ cảm thấy khát nước hơn ban nãy.
“Em có đói không? Tôi nói quản gia mang cơm cho em nhé?”
Niên Bác Văn dịu giọng hỏi tiếp.
Cố Tuyết định gật đầu đồng ý, tuy nhiên ngay lúc này, cô lại nhớ ra mình và Niên Bác Văn vẫn còn đang có nhiều mâu thuẫn.
“Không cần, tôi không đói. Anh không cần ở đây dỗ ngọt tôi. Dù gì anh cũng muốn ly hôn mà. Sao anh không đi lấy lòng, bồi đắp tình cảm với thanh mai trúc mã của anh đi. Hai người mới xứng đôi vừa lứa, mới được gia đình ủng hộ đó!”