“đa͙σ diễn Lê ông đừng giận, biên kịch Trần cũng có cái lý của mình. Trước giờ cô Cố mặc dù là diễn viên, nhưng chưa từng có vai diễn nào xuất sắc cả. Khó trách ông ấy cứ khăng khăng cho rằng cô Cố chỉ đang thích thể hiện mà thôi. Hay là thế này đây, để cho công bằng, chúng ta vừa livestream vừa nhờ các bạn người hâm mộ bình chọn nhé được không?”
Lâm Nhã Thi lên tiếng trước khi Cố Tuyết thể hiện phần biểu diễn. Ý đồ của cô ta hiển nhiên là không tốt lành gì, mục đích chính là đang muốn khẳng định Cố Tuyết sẽ đi cửa sau. Dù sao nếu mọi người chê nhiều, thì sau đó Cố Tuyết có qua vòng thì cũng đeo danh gian lận.
Lê Thiên Hoa không hề biết tâm tư này của Lâm Nhã Thi nên ông ta rất tán đồng ý kiên, để Cố Tuyết biểu diễn công khai là chủ ý rất hay, chỉ có lợi mà không có hại.
“Được, ý tưởng này của cô cũng hah lắm, Cố Tuyết, phần thi của cô sẽ được phát sóng trực tiếp cho mọi người bình chọn, cô không có ý kiến gì chứ?”
Lê Thiên Hoa hạ giọng hỏi.
“Không có, tôi không có vấn đề gì cả!”.
Cố Tuyết vui vẻ đáp.
Mặc dù lờ mờ đoán ra ý định của Lâm Nhã Thi, tuy nhiên cô sẽ không để cô ta có cơ hội sỉ nhục, xem thường cô như mong muốn. Đối với việc biểu diễn trước công chúng, thật ra lúc còn đi học cô đã từng thực hiện rồi, đáng tiếc là khi đó lại Cố Nguyệt Sương phá hỏng.
“Vậy chúng ta bắt đầu thực hiện đi!”
Lê Thiên Hoa ra hiệu cho trợ lý lấy điện thoại của mình để trước máy quay.
“Ấy, đa͙σ diễn Lê, để tôi livestream cho, dù sao người hâm mộ của tôi cũng nhiều, sức hút sẽ lớn hơn là dùng nick của công ty phát sóng.”
Lâm Nhã Thi cười giả lã.
“Được.”
Lê Thiên Hoa không hề có ý kiến, ông ta để cho Lâm Nhã Thi phát livestream, đầu tiên là chào hỏi fan, sau đó là giải thích một chút về việc đột ngột phát sóng trực tiếp.
[Đúng là vợ người có tiền có khác. Ngay cả phần thi cũng phải đặc biệt hơn người khác. Cái này hẳn là sợ không biết mình đi cửa sau, nên muốn công khai nghe chửi phải không? Vậy tôi đặt gạch hóng cô diễn viên nào đó bị chửi trước nhé!]
Bình luận tiêu cực đầu tiên hiện trên màn hình, Lâm Nhã Thi cố giấu nụ cười hài lòng mãn nguyện.
[Có biết loại người này gọi là gì không? Là dạng người không biết xấu hổ đó. Lấy được chồng giàu thì an phận đi, còn đèo bồng vào showbiz này nọ.]
[Trước giờ cô ta có phải người an phận đâu. Lịch sử đen tối của cô ta và cậu hai nhà họ Lục vẫn còn kìa. Rồi mấy hôm trước lại thêm chuyện ép bố ruột nhảy lầu nữa. Cô ta chắc vẫn chưa làm loạn xong đâu.]
[Cầu trời cho buổi phát sóng này mau kết thúc để tôi còn góp phím mắng mấy câu.]
[…]
Vô số bình luận chạy trên màn hình khiến Lê Thiên Hoa phải chau mày lại.
Cố Tuyết nhìn biểu hiện trên mặt của mấy người giam khảo cũng đoán được là mình chắc chắn đang bị chửi rủa.
“đa͙σ diễn Lê, tôi có thể bắt đầu phần thi của mình được không?”
Cố Tuyết xem như không biết chuyện gì mỉm cười hỏi.
Phải nói là cô có giá trị nhan sắc cao, chỉ mới cười một cái đã khiến vài người đang xem livestream muốn chửi hùa phải suy nghĩ lại.
“Cô bắt đầu thi đi!”
Lê Thiên Hoa gật đầu.
Cố Tuyết tìm cho mình một cái ghế, sau đó ngồi xuống, bắt đầu nhập tâm vào vai diễn.
Cảnh Cố Tuyết chọn để thi là một cảnh trong bộ phim do Lâm Nhã Thi đóng chính. Trong phân đoạn này, nhân vật chính ngồi dưới tán cây hoa đào, vừa gảy đàn, vừa nhớ đến ngày tháng trước đây khi còn ở biên cương, tự do tự tại, mỗi ngày đều cùng phu quân của mình làm thơ, múa kiếm… phu quân của nữ chính vốn là vương gia bị lưu đày, còn nữ chính là nữ tướng quân trăm trận trăm thắng. Vì để củng cố địa vị, hoàng đế không ngần ngại ra tay sát hại công thần, lớp thì bị giết, lớp bị đày ra biên ải dưới cái danh chia đất xưng vương. Nữ chính ban đầu không đồng ý hôn sự, qua một thời gian chung sống, nàng bắt đầu nảy sinh tình cảm với phu quân. Khi cả hai sắp bước vào thời kì hạnh phúc thì biến cố xảy ra. Phu quân của nàng bị hoàng đế cho người ám sát, còn nàng phải hòa thân dù đã có chồng. Trước ngày lên xe cưới, nữ chính đã ngồi thẩn thờ dưới tán cây anh đào trong vương phủ, đàn một khúc “Phượng Cầu Hoàng” để tưởng nhớ đến vị vương gia đã khuất kia.
Đây là vai diễn rất xuất sắc của Lâm Nhã Thi, đến giờ chưa ai dám diễn lại.
[Vãi, vậy mà dám ở trước mặt Thi Thi nhà chúng ta diễn vai kinh điển của cô ấy, cái cô diễn viên này bị ngốc à? Hay là cho rằng mình diễn vậy sẽ được một phiếu từ Thi Thi?]
[Chắc là vậy rồi còn gì nữa. Loại người chỉ biết dựa vào người khác thì lấy đâu ra kỹ năng diễn xuất, không dựa vào vai cuat giám khảo thì ai sẽ chấm cho cô ta qua vong? Tôi đã thấy trong ban gián khảo không có Trần Thông, nghe nói ông ấy vì phản đối cô ta nên bỏ ra ngoài hóng gió đó!]
[Cô diễn viên này ghê gớm thiệt, đi đến đâu, drama đến đó. Tôi để con chó nhỏ của mình ở đây để hóng cô ta diễn nhé. Mong là cô ta sẽ không dọa con chó nhỏ của tôi sợ hãi.]
Lâm Nhã Thi liếc nhìn mấy bình luận cười cợt, cô ta cũng đang cười thầm trong lòng. Cố Tuyết ngoài miệng đối chọi, vậy mà lúc cần thiết lại chọn vai diễn của cô ta để lấy lòng, đúng là loại người không có não.
Trong khi Lâm Nhã Thi còn muốn cười nhạo nữa thì Cố Tuyết chính thức biểu diễn, cô mường tượng ra trước mặt có một cây đàn tranh cổ, và bắt đầu đưa các ngón tay mô phỏng động tác đánh đàn, Cố Tuyết làm giống đến độ trong đầu mọi người tự hiện lên một đoạn nhạc.
Sau đó, kết hợp với nội dung câu chuyện, suốt hơn năm phút đồng hồ, Cố Tuyết chỉ diễn bằng ánh mắt với đầy đủ các loại cảm xúc.
Điều này khiến cho hiện trường tĩnh lặng, và những người xem phát sóng bị vả mặt đau điếng.
“Phu quân, chàng yên tâm lên đường, chắc chắn thiếp sẽ cho tên cẩu hoàng đế đó chết không toàn thây. Nếu thiếp không thể làm cho Đại Sở sụp đổ, thì thiếp sẽ không mang họ Tiết, sẽ không xứng làm Huân vương phi nữa!”