“Bố, chị thực sự sẽ giúp anh họ trong đại hội cổ đông sắp tới, con đã khuyên chị rồi, nhưng chị kiên quyết không nghe.”
Cố Nguyệt Sương thút thít nói.
Sau bữa trưa gặp Cố Tuyết, cô ta đã cùng Lục Trạch Thâm đi đến nhà hàng khác để ăn cơm, không ngờ oan gia ngõ hẹp lại đụng mặt Cố Thừa Sâm và hai cổ đông ở đó. Nếu là lúc bình thường Cố Nguyệt Sương sẽ hãnh diện kiêu ngạo, nhưng bây giờ địa vị đang bị lung lay, nên cô ta muốn tránh đi đường khác, ai ngờ bị Cố Thừa Sâm trông thấy, gọi lại mỉa mai.
Tin tức Cố Tuyết muốn ủng hộ hắn đã lan truyền trong Cố Thị.
“Con nhỏ ăn cháo đá bát đó đúng là nên dạy dỗ lại. Bây giờ nó cho rằng có Niên Bác Văn làm chỗ dựa nên không coi ai ra gì, ngay đến gia đình ruột thịt cũng muốn trừ khử.”
Ông Cố đập bàn, giận dữ quát.
Mấy ngày nay khi chạm mặt Cố Thừa Sâm ở Cố Thị, ông ta không chỉ bị hắn đá đểu, còn bị hắn đe dọa sau khi nắm quyền sẽ điều tra mấy chuyện tham ô công quỹ. Sở dĩ cơ ngơi của ông ta có được đều là do dùng chút thủ đoạn với sổ sách, nếu để Cố Thừa Sâm tra ra được thì ông ta chắc chắn sẽ ngồi tù mục xương.
“Bây giờ không phải lúc để ông tìm Cố Tuyết tín sổ. Chúng ta nên nghĩ cách làm sao để dỗ dành nó mới đúng. Trong tay nó có hơn một nửa cổ phần, ông là bố nó, ông ra mặt nói chuyện với nó thử xem sao. Dù gì cũng đã lâu hai bố con ông vẫn chưa gặp nhau mà.”
Cao Phương khuyên nhủ.
Trong nhà này, bà ta là người có mưu mẹo nhất, chính vì vậy mà Cố Tuyết mới bị lừa gạt hết mười mấy năm. Ban đầu khi bà ta còn là kẻ thứ ba lén lút, qua lại với ông Cố. Bà ta cũng dùng chút thủ đoạn mới đá được Diệp Tuyết Hi ra khỏi vị trí bà Cố, rồi thành công thượng vị.
“Con sói mắt trắng đó liệu bây giờ còn chịu gặp tôi không? Bà không thấy cách nó đối xử với Sương Sương của chúng ta hả?”
Ông Cố bực dọc.
“Nó căm ghét Sương Sương vì Lục Trạch Thâm nên mới như vậy. Còn ông và nó đâu có xích mích gì, ông lại còn là bố ruột của nó. Ông lên tiếng thì nó sẽ nể mặt ông thôi.”
Cao Phương nói tiếp: “Cho dù nó không nể mặt ông, thì chúng ta có thể vịn vào chuyện này để tố cáo nó trước giới truyền thông. Trước giờ thanh danh của nó đã mục nát rồi, lại thêm chuyện bất hiếu với cha nữa, nhà họ Niên chắc chắn sẽ không để Niên Bác Văn tiếp tục làm chồng nó đâu. Một công đôi việc thế này ông đâu có lỗ lã.”
Nghe thấy lời phân tích tỉ mỉ của Cao Phương, ông Cố như được khai sáng tư tưởng, bà ta nói đúng vô cùng, nếu Cố Tuyết chịu giúp ông thì là có hiếu, nếu Cố Tuyết từ chối thì rõ ràng là đồ vô ơn. Nhà họ Niên trước giờ vẫn luôn xem trọng chuyện hiếu đa͙σ. Một người ngay đến bố ruột cũng bất kính thì có thể hiếu thảo với ai? Bà cụ Niên còn không ép buộc Niên Bác Văn ly hôn mới là chuyện lạ.
“Đúng đúng, bà nói đúng. Tôi phải đi gặp nó một chuyến mới được.”
Ông Cố đắc ý đáp.
Mặc dù là con gái ruột, nhưng ông ta luôn không thích Cố Tuyết, bởi vì cô ấy càng lớn càng giống Diệp Tuyết Hi, ngày trước khi còn chưa ly hôn với vợ trước, ngày nào ông ta cũng phải sống trong sự kiểm soát của bà ấy, bất kể đi đâu, làm gì cũng bị quản thúc. Cuộc sống mỗi ngày giống như ở tù, không có tự do.
Cũng may mà ông ta gặp được Cao Phương, quãng thời gian hai người lén lút là quãng thời gian đẹp nhất trong đời ông ta.
Sau này khi đã ly hôn rồi, ông Cố vẫn còn rùng mình sợ hãi, mỗi khi nhắc đến ba chữ “Diệp Tuyết Hi”. Cũng may là sau khi cắt đứt, mẹ của Cố Tuyết liền bay ra nước ngoài và sống luôn ở đó.
“Ông cứ từ từ đã!” Cao Phương giữ tay ông Cố: “Con nhỏ đó và Sương Sương vừa mới cãi nhau, nếu như bây giờ ông đi gặp nó, khác nào để nó biết chúng ta lên kế hoạch với nó? Mấy ngày này ông hãy thuê thám tử điều tra hành tung của nó đi. Xem nó thường làm gì, đi những đâu… rồi trước ngày đại hội cổ đông chúng ta sẽ làm như tình cờ gặp nó.”
“Đúng, bà nói quá đúng, Phương Phương, tôi thật may mắn khi lấy bà làm vợ, mỗi khi tôi rơi vào bế tắc, bà lại giúp tôi khai thông, tìm đường đi ra ánh sáng.”
Ông Cố phấn khởi nói.
“Chúng ta là vợ chồng, ông đừng nói mấy lời khách sáo này với tôi. Giúp ông là bổn phận của tôi mà. Ông sống tốt thì mới có thể chiếu cố mẹ con tôi được.”
Cao Phương ngọt ngào đáp.
Hơn hai mươi năm nay bà ta đều dùng thái độ mềm dẻo nắm lấy trái tim của ông Cố. Không như những người phụ nữ làm kẻ thứ ba khác, Cao Phương luôn biết làm sao để ȶᏂασ túng tâm lý ông Cố, khiến ông ta lúc nào cũng răm rắp nghe lời, bất kể là chuyện lớn chuyện nhỏ gì, ông ta cũng phải hỏi qua bà ta rồi mới quyết định.
Bên ngoài nhìn vào vẫn thấy ông Cố làm chủ, nhưng thực tế ngôi nhà này, Cao Phương mới là kẻ nắm thực quyền.
“Bố, con xin lỗi, tất cả đều là lỗi của con, nếu không có con thì chị cũng không trở mặt với bố.”
Cố Nguyệt Sương lại tỏ vẻ bi thương.
“Con đừng nói vậy, là do con sói mắt trắng đó vô ơn thôi. Chuyện giữa con, Trạch Thâm và nó, rõ ràng nó mới là người có lỗi.”
Ông Cố an ủi.
“Nhưng chị không nghĩ vậy đâu. Chị cho con là người xấu, bằng không thì hôm kia ở công ty chị đã không…”
Cố Nguyệt Sương đang nói thì dừng lại giả vờ như mình vừa nhỡ miệng.
“Đã không thế nào?”
Ông Cố cau mày hỏi.
“Dạ không có gì đâu ạ.”
“Con mau nói đi, có ấm ức gì thì bố sẽ làm chủ cho con.”
Ông Cố vỗ ngực nói.
Cố Nguyệt Sương chần chừ do dự mấy giây, mím môi nhìn ông Cố rồi mới nghẹn giọng:
“Mấy hôm trước chị xô con ngã ở hành lan công ty, vết thương này không phải do con bất cẩn, mà là do chị làm đó!”