Điều Niên Bác Văn chờ đợi cũng đến. Hắn vẫn luôn đợi Cố Tuyết sẽ nói gì về nối quan hệ với Lục Trạch Thâm, mặc dù trước đó cô đã cam đoan bản thân không ngu ngốc, mù quáng nữa, nhưng hai năm dài đằng đẵng, ngày nào Cố Tuyết cũng đòi ly hôn để đến với họ Lục ấy cho bằng được. Cứ mỗi làn nghĩ đến chuyện này, trái tim của Niên Bác Văn lại đau đớn.
Hắn từng gặp qua Cố Tuyết khi mười hai tuổi, năm đó cô chỉ là cô bé vừa vào ŧıểυ học mà thôi, dưới tán cây anh đào rực rỡ, Cố Tuyết vui vẻ nhảy múa, vui đùa khiến không gian trở nên sôi động. Niên Bác Văn không phải đứa trẻ hòa nhập hiếu động, ấy vậy mà khi Cố Tuyết chủ động kéo hắn vào cuộc vui, hắn đã không từ chối.
Thật ra lúc đầu hắn không biết bé gái đã chơi với mình tên gì, sau này hắn tìm hiểu rất lâu mới biết tên họ thật của cô. Chính vì vậy mà khi Cố Thị tìm đối tượng liên hôn, liên kết tài chính, hắn đã chủ động đề nghị để cưới cô ấy. Vốn cho là Cố Tuyết sẽ nhớ chuyện lúc nhỏ, tuy nhiên cô ấy không hề nhớ gì cả, thậm chí quên luôn chuyện từng gặp cậu bé dưới cây anh đào.
Niên Bác Văn có điều tra về vấn đề này, khi Cố Tuyết được mười lăm tuổi từng xảy ra một trận bạo bệnh mê man đầu óc. Rất nhiều chuyện trước năm đó cô đã hoàn toàn quên sạch.
Niên Bác Văn trầm tĩnh nhìn Cố Tuyết trên sân khấu, sự thực thì trong lòng hắn đã loạn cào cào, đối lập với dáng vẻ bình thản bên ngoài. Bà cụ Niên ngồi bên cạnh vô cùng lo lắng.
Trên sân khấu, Cố Tuyết lần lượt xem lại tin nhắn giữa mình và Lục Trạch Thâm, những tin nhắn này khiến cô cảm thấy buồn nôn.
"Cô định giải thích sao về mớ tin nhắn đầy tình cảm này hả?"
Lục Trạch Thâm nghiến răng.
Bị Cố Tuyết vả mặt một cú đau đớn, lần này bằng bất cứ giá nào, hắn cũng phải gỡ gạc lại chút vốn. Chuyện phẫu thuật thẩm mĩ có thể dễ dàng qua ải, nhưng còn chuyện nɠɵạı tình thì... hắn muốn xem Cố Tuyết sẽ ngụy biện làm sao.
Lục Trạch Thâm đảo mắt qua Niên Bác Văn đang ngồi ở đằng xa, tổng giám đốc tập đoàn Niên Thị bị cắm sừng sẽ là tin tức rất lớn.
"Chỉ với mấy tin nhắn này mà anh cho rằng tôi yêu anh thì não anh quá phế rồi đó! Tôi nói rồi, bất kỳ ai khi nói chuyện với tôi qua tin nhắn, tôi cũng đều đáp lại nhẹ nhàng, nếu anh không tin thì tôi có thể đưa điện thoại cho anh kiểm chứng!"
Cố Tuyết ngáp dài nói.
"Cô đừng ngụy biện, rõ ràng cô có ý với tôi nên mới nhắn tin nhẹ nhàng tình thâm, nếu cô không có tình cảm với cô thì sao lại nhắn tin nhẹ nhàng với tôi vậy chứ?"
Lục Trạch Thâm cãi lại.
"Nhắn tin ngọt ngào với anh một chút mà anh đã cho rằng tôi thích anh hả? Vậy thì anh cũng quá rẻ mạt rồi. Chỉ có hàng giảm giá mới khiến người ta tụm vào chú ý."
Cố Tuyết cười khinh đáp.
"Cô nói ai rẻ mạt? Cô nghĩ cô có giá lắm sao? nɠɵạı trừ cái danh cô hai nhà họ Cố thì cô có gì chứ? So với Sương Sương thì cô vẫn kém rất xa. Cô đừng hòng dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi nữa."
"Tôi đã nói là anh đừng tự mình ảo tưởng nữa, tôi không có tình cảm gì với anh, cũng không dùng chiêu trò gì cả. Anh xứng để tôi hạ mình la liếʍ vậy sao? Đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa. Anh nghĩ bản thân mình có giá trị lắm hả?"
Cố Tuyết buồn cười hỏi.
"Tôi có giá trị hay không cô không biết à? Nếu tôi không có giá trị thì cô có đeo bám tôi hai năm không?"
Lục Trạch Thâm chế nhạo.
"Làm bạn với anh thì bị xem là đeo bám, vậy hy vọng anh sớm không còn bạn bè gì nữa để khỏi bị xem là đang đeo bám nhé!"
"Cố Tuyết, cô đừng lảng sang chuyện khác."
"Tôi có lảng sang chuyện khác đâu? Tôi nói rồi, tôi chưa từng yêu anh, nhưng anh lại không tin tôi, cứ một mực khẳng định tôi thích anh dù tôi đã phủ nhận. Anh cảm thấy làm vậy thì phá hoại được hôn nhân của tôi sao? Xin lỗi, anh lầm rồi, anh sẽ không bao giờ thực hiện được ý đồ đó đâu. Tôi là vợ của Bác Văn, suốt đời suốt kiếp này cũng sẽ không thể nào thay đổi."
Cố Tuyết khẳng định nói.
Thái độ cứng rắn, quyết liệt của cô khiến Lục Trạch Thâm hơi sợ, hắn chưa từng gặp qua Cố Tuyết mạnh mẽ thế này, trong ấn tượng của hắn, Cố Tuyết vô dụng, nhút nhát, não tàn, bất kể là làm chuyện gì cũng không hề biết suy nghĩ.
Chính vì vậy mà hắn và Cố Nguyệt Sương mới dễ dàng giật dây phía sau, điều khiển Cố Tuyết như một con rối.
"Dù cố có mạnh miệng đến đâu cũng không phủ nhận được việc cô yêu tôi. Cố Tuyết, lẽ nào cô quên bản thân từng nói những gì sao?"
Lục Trạch Thâm cười cợt hỏi.
"Tôi đã nói gì với anh?"
Cố Tuyết nhướn mày hỏi lại.
"Chính miệng cô nói là yêu tôi, cô quên rồi thì tôi bật ghi âm lên cho cô nghe lại rồi khôi phục kí ức nhé?"