Bầu không khí vui vẻ bị một câu nói của Cố Nguyệt Sương phá hỏng trong tích tắc, Niên Bác Văn vốn dĩ đang tự hào vì Cố Tuyết, trong nháy mắt, hắn đã biến thành bộ dạng thâm trầm lạnh lẽo, mặc dù đã cam đoan với bà cụ Niên về mối quan hệ giữa Cố Tuyết và Lục Trạch Thâm, nhưng hắn biết rõ hơn ai hết là cô có tình cảm gì với tên công tử bột nhà họ Lục kia hay không. Không dưới mười lần hắn và cô cãi nhau vì tên họ Lục đó.
Nét mặt tươi cười vui vẻ của Cố Tuyết cũng biến mất, Cố Nguyệt Sương đã quyết tâm khiến cô mất mặt thì cô cũng sẽ không để cô ta yên ổn nữa. Buổi tối hôm nay ai vả mặt ai còn chưa biết được đâu.
"Chị... anh Trạch Thâm biết chị hiểu lầm em và anh ấy có dan díu nên anh ấy muốn giải thích với chị. Chị mau ra ngoài gặp anh ấy đi!"
Cố Nguyệt Sương đưa tay muốn kéo Cố Tuyết xuống sân khấu, nhưng khi cánh tay của cô ta vừa vươn ra, thì một lọ mực đã đổ thẳng vào gương mặt được trang điểm tinh tế.
"Mực nước có làm đầu óc cô tỉnh táo hơn chưa? Nếu chưa thì tôi không ngại đổ thêm một lọ nữa đâu." Cố Tuyết lạnh giọng nói: "Đầu óc cô bị đần không có thuốc chữa hay là lúc cô ra đời để quên não trong bụng mẹ rồi? Tôi đã nói là tôi có chồng, tôi đã kết hôn, vậy mà cô năm lần bảy lượt gán ghép quan hệ giữa tôi và cậu hai nhà họ Cố cho bằng được. Cho dù cô muốn khiến tôi và Bác Văn cãi nhau thì cũng nên làm kín đáo một chút. Bữa tiệc này có rất nhiều danh gia vọng tộc tham dự, hành động này của cô không chỉ bôi xấu tôi, còn đem thể diện của nhà họ Cố chà đạp dưới chân đó."
Cố Tuyết lại nói tiếp: "Tôi nói lại lần cuối cùng, giữa tôi và cậu hai nhà họ Lục không hề có quan hệ tình cảm yêu đương gì cả. Cô đừng tiếp tục lải nhải, bịa chuyện trước mặt tôi. Ân oán giữa chúng ta tôi còn chưa tính hết với cô đâu!"
Nói xong, Cố Tuyết thẳng tay hất ngã Cố Nguyệt Sương xuống sàn, bộ dạng của cô ta vô cùng chật vật, gương mặt bị nhuộm đen, bộ lễ phục thì lôi thôi lết thết. Rất nhiều vị khách chỉ chỉ trỏ trỏ cô ta không ngớt, ông Cố nhìn thấy tình cảnh này lại lẩn trốn vào đám đông lần nữa, chỉ có Cao Phương - mẹ của Cố Nguyệt Sương là đi đến đỡ cô ta ngồi dậy.
"Con làm gì vậy hả ŧıểυ Tuyết? Sao lại đối xử với Sương Sương như vậy? Nếu ban đầu không phải con tranh giành tình cảm với Sương Sương cho bằng được, thì bây giờ con bé và Trạch Thâm đã đính hôn rồi. Bản thân con lẳng lơ đê tiện, vậy mà còn quy hết tội lỗi cho con bé là sao? Con không cảm thấy xấu hổ hả?"
Bà ta quát tháo.
Quả nhiên là trà xanh mẹ có khác, lời lẽ hùng hồn khiến cho ai nghe thấy cũng đều lay động.
Trước kia Cố Tuyết từng đối diện với tình cảnh này nhiều lần, lần nào cũng bị bà ta đổi trắng thay đen, biến sai thành đúng.
"Chị... em biết em không sánh bằng chị, mất anh Trạch Thâm về tay chị, cũng là do bản thân em không có khả năng giữ anh ấy. Không phải chị luôn muốn ly hôn với anh rể sao? Em chỉ giúp chị hoàn thành tâm nguyện mà? Còn vô cùng chúc phúc chị và anh Trạch Thâm nữa, vậy mà chị lại mắng nhiếc em, em... em thất vọng về chị quá!"
Cố Nguyệt Sương thừa gió bẻ măng, dựa vào lời nói của Cao Phương để đáp tả Cố Tuyết.
Đối mặt với lời nói này của cô ta, Cố Tuyết vẫn vô cùng bình tĩnh, khoanh tay nhìn xem hai mẹ con trà xanh lên sân khấu diễn kịch.
"Sương Sương đáng thương của mẹ, là mẹ không tốt, là mẹ khiến con phải chịu ấm ức từ nhỏ đến lớn..."
Cao Phương ôm con gái vào lòng oán thán.
Hai mẹ con bọn họ cùng nhau bật khóc nức nở, trước tình cảnh này, Cố Tuyết giống như nhân vật phản diện vô cùng xấu xa đang ức hiếp hai mẹ con nghèo hèn, không có năng lực phản kháng. Ông Cố ở trong đám đông nhìn thấy cũng không khỏi xót xa. Hóa ra mấy năm nay người luôn chịu khổ là hai mẹ con Cố Nguyệt Sương, chứ không phải là Cố Tuyết.
Đám đông được dịp bàn tán. Họ không rành lắm về tình hình của nhà họ Cố, tuy nhiên dựa vào một số lời đồn đại thì có vẻ Cố Tuyết không hiền lành, không bị hại như những gì bọn họ đã thấy. Một vài người còn to nhỏ xì xầm nói xấu cô ấy lọt vào tai của Niên Bác Văn.
Ngay lặp tức, hắn dùng ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người quét qua bọn họ.
"Sương Sương, em khóc cái gì chứ? Người phải khóc, phải cảm thấy xấu hổ là cô ta không phải em. Em đừng tỏ ra hèn mọn trước mặt cô ta nữa!"
Lục Trạch Thâm xuất hiện ôm lấy Cố Nguyệt Sương an ủi dỗ dành, hắn ở đằng xa chứng kiến mọi chuyện nãy giờ thật sự đã không chịu nổi hành vi nhởn nhơ, vô cảm của Cố Tuyết.
"Anh Trạch Thâm... anh buông em ra... chị... chị lại hiểu lầm nữa bây giờ..."
Cố Nguyệt Sương giả vờ vùng vẫy nhưng thực chất là bám lấy Lục Trạch Thâm nhiều hơn, vết mực trên mặt cô ta đã làm lem áo vest của hắn một mảng lớn.
"Cô ta nghĩ gì thì mặc kệ, người anh yêu là em. Anh không muốn giả vờ với cô ta nữa. Cố Tuyết, cô nghe cho rõ đây, người tôi yêu là Nguyệt Sương, không phải cô. Cô đừng bám lấy tôi nữa, cũng đừng gửi tin nhắn vớ vẩn cho tôi. Tôi xem chỉ thấy buồn nôn chứ không hề cảm động gì cả!"
Lục Trạch Thâm kích động.
Hắn buông Cố Nguyệt Sương ra rồi đi đến chỗ kết nối với màn hình máy chiếu, gắn dây kết nối vào cổng USB, sau đó mượn micro trên bàn cao giọng:
"Cố Tuyết, cô là đồ không biết liêm sỉ. Rõ ràng bản thân đã có chồng rồi còn nhắn tin tán tỉnh với tôi. Bao nhiêu tin nhắn của cô, tôi đều lưu lại hết. Hôm nay, ngay tại chỗ này, tôi phải cho mọi người biết bộ mặt thật của cô. Cố Tuyết, cô cứ chờ nhà họ Niên tống cổ cô đi!"