Khi Cố Tuyết đi ra từ nhà vệ sinh đã thấy đại sảnh nhốn nháo. Một vài người khi thấy cô đã xầm xì chỉ trỏ. Cố Tuyết ngơ ngác một lúc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Rõ ràng là cô rất ngoan ngoãn tham dự buổi tiệc, không hề gây ra chuyện gì to tát nɠɵạı trừ lúc nói chuyện với Cố Nguyệt Sương.
Lẽ nào cô ta và Niên Tuyết Kỳ đã làm gì đó rồi đổ tội lên đầu cô sao?
Cố Tuyết cẩn thận, dè dặt quan sát từng người một.
"Xin hỏi cô là mợ hai Cố Tuyết phải không?"
Một người đàn ông lớn tuổi mặc bộ vest màu đen xuất hiện trước mặt cô.
Trong ấn tượng của Cố Tuyết không hề quen biết gì người đàn ông lớn tuổi này, càng chưa từng gặp qua ông ấy.
"Vâng, tôi là mợ hai nhà họ Niên, xin hỏi ông tìm tôi có việc gì không?"
Cố Tuyết cảnh giác hỏi lại.
"Xin chào mợ hai, tôi là Trác Lãm, là một người rất đam mê về thư pháp. Lúc nãy nhìn thấy bức tranh chữ của bà cụ Niên, tôi rất có hứng thú. Không biết mợ hai có thể viết cho tôi một bức tranh chữ giống vậy hay không? Tôi có thể trả tiền mua nó."
Trác Lãm là một nhà sưu tập tranh và đồ cổ, ông ấy có đam mê mãnh liệt đối với thư pháp và các món đồ mang tính nghệ thuật. Nhà họ Trác ở phía Nam cũng làm nghề buôn bán cổ vật, mấy đời nhà họ đều có con mắt giám định tinh tường, chỉ cần nhìn qua sơ lượt là có thể phân biệt được đồ vật thật hay giả.
Ban nãy Trác Lãm có xem qua bức tranh chữ của bà cụ Niên, bút tích hoàn toàn không giống với vất kì vụ cao nhân ẩn sĩ nào từ quá khứ cho đến hiện tại. Sau khi hỏi ra mới biết đây là do Cố Tuyết đã vẽ, nên ông muốn gặp cô để xác nhận.
Những người có mặt ở đây đều nói Cố Tuyết không thể nào viết được bức tranh chữ này, Trác Lãm không hề quan tâm điều đó, thứ ông để ý là tận mắt trông thây, chứ không phải qua miệng lưỡi điêu ngoa của thiên hạ.
"... Làm sao ông biết tôi đã vẽ bức tranh đó cho bà nội vậy...?"
Cố Tuyết ngập ngừng hỏi.
Nếu cô không nhớ lầm thì cô đã căn dặn Niên Bác Văn đừng tiết lộ danh tính của cô quá sớm. Chẳng trách mà mọi sự chú ý đổ dồn vào cô.
"Là anh tôi nói đó!"
Niên Tuyết Kỳ cao giọng xuất hiện.
Cô ta lách qua đám đông để đến gần Cố Tuyết khoanh tay cười nhạo: "Anh tôi nói bức tranh chữ làm quà tặng bà nội là do cô viết, vậy thì bây giờ trước mặt bác Trác, cô tự mình vẽ lại một bức giống vậy đi. Nếu cô không vẽ được, thì chứng tỏ anh tôi vì cô mà đến việc nói dối bà nội cũng dám làm, sau này ở trước mặt người nhà họ Niên, anh ấy sẽ không còn được tín nhiệm nữa."
Nhắc đến chuyện anh trai lấy uy tín, danh dự của mình ra đảm bảo, Niên Tuyết Kỳ lại giận sôi gan, vì để bảo vệ Cố Tuyết, Niên Bác Văn không ngại làm kẻ xấu, nói dối, bịa chuyện. Bình thường hắn vẫn luôn chú trọng mức độ tín nhiệm của mình, vậy mà hôm nay lại... Niên Tuyết Kì càng nghĩ càng cảm thấy tức tối.
Cách đó không xa, Niên Bác Văn ngồi cùng bà cụ Niên để xem những gì đang diễn biến, thật lòng hắn muốn giúp Cố Tuyết nói vài lời nhưng bà cụ Niên ra hiệu ngăn cản. Nếu như cháu dâu của bà có tài thì không có ai có thể làm khó cô ấy cả.
Vì vậy, Niên Bác Văn đành im lặng.
"Là Bác Văn đã nói à? Tôi đã dặn anh ấy đừng nói sớm quá rồi. Bây giờ lại kéo thêm chuyện cho tôi."
"Cô cũng giỏi làm bộ làm tịch lắm! Cố Tuyết, bây giờ cô nhận mình không viết bức tranh chữ kia vẫn còn kịp đó!"
Niên Tuyết Kỳ khinh khi.
"Bức tranh đó đúng là tôi viết, vì sao tôi lại phải phủ nhận? Mà không phải cô vừa nói nếu tôi không nhận thì thành ra là chồng tôi nói dối sao? Cô gấp muốn chứng minh chồng tôi nói dối là định đến Niên Thị nắm giữ chức vụ thay anh ấy à? Tâm tư của cô cũng ghê quá nhỉ?"
Cố Tuyết lười biếng hỏi lại.
"Cô đừng nói nhăn nói cuội, tôi chỉ muốn anh tôi sáng mắt ra thôi!" Niên Tuyết Kỳ nổi nóng: "Cô nói mình tự viết phải không? Vậy có giỏi thì chứng minh tài nghệ trước mặt mọi người đi. Nếu cô làm được tôi sẽ dập đầu tạ lỗi với cô chín cái!"
"Là cô nói đó nha! Đến lúc đó đừng viện cớ từ chối là được."
Cố Tuyết mỉm cười vui vẻ đáp.
Khách khứa trong đại sảnh lại được dịp bàn tán, Niên Tuyêt Kỳ vô cùng cao ngạo khi thấy Cố Tuyết chấp nhận thử thách. Thật sự cô ta rất muốn xem cô ấy sẽ ngụy trang giỏi đến mức nào, cho dù có giả vờ đến đâu đi chăng nữa thì chốc lât cũng sẽ lộ nguyên hình, trở thành tấm bia để mọi người sỉ vả.
"Mợ hai, tôi luôn mang theo một bộ bút nghiên bên người, nếu mợ hai không chê thì có thể dùng nó để trổ tài cho mọi người thưởng thức."
Trác Lãm khách khí nói.
Ông đã quan sát Cố Tuyết từ nãy đến giờ, nɠɵạı trừ vẻ mặt ngạc nhiên lúc đầu ra, thì toàn bộ đối thoại của cô ấy đều không có vẻ gì là đang sợ hãi, hay giả bộ bình tĩnh cả. Trước giờ mắt nhìn người của Trác Lãm không sai, ông tin tưởng cô ấy sẽ viết một bức tranh chữ tuyệt mĩ để tất.cả mọi ngươi lóa mắt.
"Bác Trác, cháu khuyên bác đừng mang bộ bút nghiên của mình ra cho loại người này, kẻo cô ta không biết dùng sẽ làm hỏng đồ của bác đó. Đến lúc đó, người ra tiền đền bù thiệt hại lại là anh của cháu."
Niên Tuyết Kỳ chua ngoa.
"Bác tin mợ hai sẽ không làm bác thất vọng. Tuyết Kỳ, trên đời này có rất nhiều chuyện không thể dựa vào vẻ ngoài mà phán đoán đâu."
Trác Lãm từ tốn đáp.
Nói xong, ông ra hiệu cho người mang bộ bút nghiên chuyên dụng của mình vào đưa cho Cố Tuyết.