Tuần trăng mật của Cố Tuyết và Niên Bác Văn được đinh vào ba tháng sau ngày định mệnh đó.
Tập đoàn Niên Thị vẫn phát triển mạnh mẽ, dù trước đó bị Lục Trạch Thâm phá hoại, một số cổ đông trước đó bán lỗ số cổ phần tiếc hùi hụi, muốn tìm Niên Bác Văn thương lượng, để mua lại, nhưng đây không phải chuyện dễ dàng gì, họ đã lựa chọn từ bỏ trong lúc Niên Thị khó khăn, thì bây giờ không còn đường để quay lại.
Ba nhà Lục, Cố, Lâm hoàn toàn sụp đổ dưới sự tác động của Niên Bác Văn, Lâm Nhã Thi ở nước ngoài cũng gặp khó khăn không ít. Dưới sự chèn ép của Diệp Thị, không một công ty hay nhà trọ nào dám chứa chấp cô ta, dù Lâm Nhã Thi đã lựa chọn đi đến một đất nước vắng vẻ.
Hai chị em Lục Trạch Thâm ở trong tù càng thảm, sau khi có phán quyết của tòa án, hai chị em họ chuyển vào nhà giam thi hành án, mấy ngày đầu ở nơi này, họ liên tục bị các tù nhân cũ quấy rối, đán đập, dù có sự can thiệp của quản tù, nhưng đâu laii vào đấy, có mấy lần họ phản kháng thì lại bị đánh nhiều hơn.
Chuyến bay của Cố Tuyết và Niên Bác Văn đáp xuống sân bay nước D, chiếc xe trung chuyển do Diệp Tuyết Hi sắp xếp đưa cả hai đến khu nghỉ dưỡng, nơi này có sự đầu tư của Diệp Thị, mọi thứ được chuẩn bị kỹ càng để tiếp đón cả hai.
“Nơi này thoải mái quá!”
Cố Tuyết mở cửa sổ vươn vai hít thở bầu không khí trong lành dễ chịu, cảnh biển ở ngay tầm mắt trong như một bức tranh tuyệt đẹp.
“Nếu em thích thì chúng ta có thể thường xuyên đến đây nghỉ mát, dù sao bây giờ công việc ở Niên Thị cũng có Hà Hoài lo liệu, anh có rất nhiều thời gian ở bên em.”
Niên Bác Văn ôm Cố Tuyết từ phía sau dịu giọng.
“Anh đừng ỷ quyền chèn ép cậu ta. Em nghe nói trợ lý Hà đang theo đuổi bạn gái, anh nên tạo thời gian để cậu ta còn có gia đình nữa.”
Cố Tuyết cười đáp.
“Anh tạo cơ hội rồi, nhưng cậu ta quá ngốc mới không nắm bắt được thiên cơ thôi. Anh nhìn ra được con đường chinh phục cô giáo Bạch của cậu ta còn dài lắm.”
“Trước giờ cậu ấy chưa yêu đương mà. Con đường theo đuổi người khác cũng chông gai lắm chứ bộ.” Cố Tuyết xoay người lại vòng tay qua cổ Niên Bác Văn: “Cũng giống anh vậy đó, anh cũng theo đuổi em rất khó khăn mà. Bây giờ chúng ta có kết quả này, cũng do anh cố gắng, bao dung, không buông tay em mới có đó. Chồng à, sao anh lại yêu em nhiều như vậy?”
“Yêu là yêu thôi, còn cần lý do nữa à? Cho dù em không cảm động, anh vẫn sẽ theo đuổi em đến cùng, cho dù em chết, anh cũng phải nằm cùng mộ với em.”
Niên Bác Văn nghiêm túc.
Lời này của hắn đã được chứng thực ở kiếp trước, sau khi Cố Tuyết chết đi, linh hồn cô lơ lửng giữa những người xung quanh, cô lần lượt chứng kiến những gì Niên Bác Văn làm, cũng thấy hắn vì cô không màng tính mạng, quyết tâm cùng chết với cô.
“Không cho anh nói bậy. Cái gì mà chết cùng mộ chứ? Nói chuyện xui xẻo quá đi.”
“Ai rồi cũng phải đi đến con đường đó mà. ŧıểυ Tuyết, dù cho có chuyện gì xảy ra, anh cũng sẽ luôn ở cạnh em.”
“Em cũng vậy. Bác Văn, em cũng sẽ không bỏ rơi anh, không làm anh đau khổ nữa đâu!”
Cố Tuyết nói xong liền nhón chân lấy thế hôn Niên Bác Văn một cái, nụ hôn ngay sau đó được hắn đáp lại mãnh liệt, căn phòng tổng thống chẳng mấy chốc bùng lên mùi vị phong tình, khó cưỡng.
Cố Tuyết ngã lưng xuống giường, Niên Bác Văn ở phía trên vẫn đang cuồn nhiệt hôn cô, từng tấc da thịt trên cơ thể bị hắn hôn qua đều để lại dấu vết đo đỏ, y phục trên người cả hai không biết từ lúc nào đã hoàn toàn rơi xuống đất.
Không giống như lần trước bị “bà dì” cản trở, lần này, mọi chuyện vô cùng thuận lợi, dù đây là lần đầu tiên của cả hai.