Trong bữa tiệc, Chiêu Hoa lên tiếng nói: "Bẩm phụ hoàng mẫu hậu, nữ nhi mới học được một khúc nhạc, muốn đàn một khúc góp vui, chúc mừng Chiêu Nhân hoàng tỷ."
Phụ hoàng do dự một chút, sau đó mới nói: "Cho phép."
Trong tiểu thuyết, Chiêu Hoa đàn một khúc nhạc lộn xộn, sau đó lại phối hợp với vẻ mặt kỳ quái của mình, khiến phụ hoàng vui vẻ ra mặt.
Tiếp theo đó, Chiêu Dương cũng đàn một khúc, tiếng đàn du dương, khiến tất cả mọi người đều kinh diễm.
Nàng lưu lạc trong dân gian, nghe nói từ nhỏ đã phải làm việc nặng nhọc, thế mà vẫn có làn da trắng nõn như ngọc, đôi tay mềm mại như bún.
Hơn nữa cầm kỳ thi họa, cái gì cũng tinh thông.
Ta rất bội phục, cũng rất tò mò.
Sau khi Chiêu Hoa đàn một khúc nhạc dở tệ, ta mới hoàn hồn.
Nàng ta le lưỡi, làm một cái mặt quỷ.
Thế nhưng kỳ lạ là, phụ hoàng lại đen mặt, không vui vẻ chút nào.
Chiêu Hoa luống cuống thỉnh tội.
Phụ hoàng trầm giọng nói: "Chiêu Hoa chểnh mảng việc học tập, không chú tâm lễ nghi, từ hôm nay cấm túc một tháng, mong rằng sau này con thành tâm hối lỗi."
Chiêu Hoa sợ tới mức mặt mày trắng bệch, vội vàng quỳ xuống cầu xin.
Thế nhưng phụ hoàng lại chỉ phất tay, ra hiệu cho nội thị đưa nàng ta xuống.
Chiêu Hoa vội vàng nói: "Là Chiêu Dương hoàng tỷ bảo con đàn một khúc!"
Mẫu hậu rốt cuộc cũng lên tiếng: "Còn không mau đưa Chiêu Hoa công chúa xuống."
Sau khi Chiêu Hoa bị đưa xuống, Chiêu Dương nước mắt lưng tròng:
"Bẩm phụ hoàng mẫu hậu, nữ nhi chỉ nói, tỷ muội ruột thịt không phân biệt, cùng nhau học tập cầm kỳ thi họa. Không ngờ rằng Chiêu Hoa muội muội lại hiểu sai ý của nữ nhi."
Mẫu hậu gật đầu an ủi nàng: "Con vừa mới hồi cung, chưa quen, rất nhiều chuyện còn chưa nhìn thấu."
Phụ hoàng lại lạnh lùng nói: "Nếu Chiêu Dương không quen sống trong cung, có thể dọn ra hành cung ở."
Biểu cảm của mẫu hậu từ khiếp sợ chuyển sang tức giận, cuối cùng là uất ức: "Chiêu Dương vừa mới được tìm về, thần thiếp không nỡ xa con bé."
Phụ hoàng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt rất khó coi.
Khi nhìn về phía ta, phụ hoàng lập tức lộ ra ánh mắt cưng chiều, dịu dàng nói: "Hôm nay vừa là tiệc tối gia đình, cũng là chúc mừng cho Chiêu Nhân, Chiêu Nhân có muốn nói gì với phụ hoàng không?"
Khi nói những lời này, ánh mắt của phụ hoàng cứ nhìn về phía cây đàn, ý tứ đã rất rõ ràng.
Ta cắn răng nói muốn đàn một khúc cho phụ hoàng nghe.
Ai mà không biết, tài đàn của ta là tệ nhất trong số các công chúa.
Ta đàn càng thêm lộn xộn, còn không bằng Chiêu Hoa.
Ngay khi ta đón nhận ánh mắt thương hại của mọi người xung quanh, thấp thỏm chuẩn bị tiếp nhận hình phạt, thì phụ hoàng chậm rãi nói: "Chiêu Nhân cần phải học rất nhiều thứ, tài đàn không giỏi, sau này không cần học đàn nữa."
Ta lại một lần nữa bị sự sủng ái của phụ hoàng làm cho choáng váng.
Thật muốn thay những người khác hỏi một câu: Phụ hoàng, người có phải là đang nói dối trắng trợn hay không?
Trong vô số ánh mắt ghen tị và hâm mộ, có một ánh mắt đặc biệt nóng bỏng. . Truyện Trọng Sinh
.................................
Tiệc Quỳnh Lâm diễn ra đúng như dự kiến.
Sáng sớm phụ hoàng đã phái người đưa tới mấy món đồ chơi cơ quan, có vòng luồn, khóa lỗ ban,...
Tiểu thái giám truyền đạt ý chỉ của phụ hoàng, bảo ta dựa vào bản lĩnh của mình trong vòng ba ngày phải giải được tất cả.
Ta hoàn toàn mơ hồ, không hiểu phụ hoàng rốt cuộc là có ý gì.
Cho đến khi Trần ma ma thở dài nói: "Công chúa, tiệc Quỳnh Lâm sắp kết thúc rồi. Ngoại trừ Chiêu Hoa công chúa bị cấm túc ra, những vị công chúa khác đều đã đi cả rồi."
"Trên tiệc Quỳnh Lâm có thể gặp được những vị trạng nguyên và tân khoa tiến sĩ, nói không chừng công chúa có thể nhân cơ hội này chọn một vị phò mã."
Ta đột nhiên có một suy nghĩ táo bạo.
Phụ hoàng là vì muốn ngăn cản ta đi dự tiệc Quỳnh Lâm, cho nên mới cố ý lấy những thứ đồ chơi này ra làm khó ta.
Nhưng mà, phụ hoàng có cần phải vòng vo tam quốc như vậy không?