La Nam Nam tự đánh đầu mình. Bỗng dưng một luồng điện chạy qua đầu, như một bộ phim truyền hình, cơ thể là học sinh nhỏ mà lý trí vượt ngoài tưởng tượng người lớn. Cô kết nối tất cả manh mối!
Ánh nắng sớm mai ấm áp và rực rỡ xuyên qua ô cửa kính chiếu vào phòng. Những tia sáng mỏng manh rọi trên hai người đang ôm nhau ngủ, vừa dịu dàng vừa lãng mạn.
Hôm nay, Nghiêm Kỷ có cuộc họp với Lâm Thi Vũ nên chuẩn bị đi ra ngoài.
Anh nhẹ nhàng buông bàn tay đang ôm lấy eo mềm của Mộc Trạch Tê, rời giường rót cốc nước cho cô, hôn lên trán cô, nói nhỏ: “Tối qua em mệt quá rồi. Lát anh sẽ nói với mẹ, ŧıểυ ma vương sẽ do mẹ chăm, em ngủ thêm đi.”
Đêm qua giằng xé đến khuya, Nghiêm Kỷ mới thỏa mãn buông tha. Môi nhỏ của Mộc Trạch Tê uống nước, hàng mi dài chớp chớp, mắt không mở nổi. Cơ thể cô vẫn đau nhức. Cô cố gắng vùng vẫy vài cái rồi bỏ cuộc, nhắm mắt ngủ.
Nghiêm Kỷ khẽ cười, cắn một phát đôi môi phấn hồng của cô, sau đó quay người vào phòng tắm.
Mộc Trạch Tê nằm trên giường mềm, buồn ngủ. Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên, một cuộc gọi đến điện thoại của Lý Vi.
Cô mở mắt tìm điện thoại trên bệ cửa sổ.
Mộc Trạch Tê cầm điện thoại, thấy ảnh nền là bức hình nụ cười rạng rỡ khi mặc đồng phục thể dục màu trắng xanh hồi học cấp 3 của Nghiêm Kỷ. Là một số lạ gọi đến. Cô nhận rồi giọng khan khàn: “Alo, xin chào, xin lỗi, chủ nhân điện thoại…”
“Mộc Trạch Tê! Tìm cậu đúng là hao sức bà đây!”
Đầu dây bên kia vang giọng quen thuộc, Mộc Trạch Tê hơi sửng sốt rồi mếu máo: “Hu, Nam Nam…”
Cô chỉnh nhỏ âm lượng, quay đầu nhìn về phía phòng tắm, tiếng nước vẫn vang đều.
Cô thở phào, ngồi xổm sau ghế sofa, hạ giọng khóc nhẹ: “Nam Nam, mấy năm nay cậu ở đâu?”
“Tớ ở thành phố Z, vừa xuống máy bay. Chắc cậu muốn nói nam chính đã bị phá hủy rồi đúng không? Tối qua tớ đả thông hai mạch Nhâm Đốc, quyển 《Trong lòng cậu chủ chỉ cưng chiều em》 cũng chẳng phải truyện ngọt ngào, chuyện yêu đương vườn trường càng không. Manh mối chính là chuyện sự nghiệp nam nữ chính; và cậu chính là đầu mối trong mối khúc mắc nữ phụ – nam chính. Nam chính không bị hủy hoại, mà đứa trẻ này vẫn hư hỏng, phải không?”
Bản chất thật của Nghiêm Kỷ cuối cùng bị lộ, nỗi tủi thân của cô cũng được người khác nhận ra. Nước mắt Mộc Trạch Tê tuôn như mưa: “Ừm, đúng vậy! Nam Nam, cứu tớ…”
Chưa kịp nói hết, một đôi tay còn dính nước bung ra, nắm lấy điện thoại. Mộc Trạch Tê tuyệt vọng, toàn thân lạnh ngắt, định quay người.
Thì bị Nghiêm Kỷ đè xuống ghế sofa, “A!” Mộc Trạch Tê kêu lên khi bị ném xuống ghế êm ái.
Nghiêm Kỷ chống tay lên ghế, thân hình cao tạc như lồng giam phủ kín cô.
Mộc Trạch Tê nằm ngửa nhìn anh, tim đập nhanh.
Nghiêm Kỷ thấy có gì bất thường, nhanh chóng đi ra từ phòng tắm, người chỉ quấn khăn tắm ngang eo, hơi nước còn đọng trên cơ thể chảy dọc bụng, thấm vào khăn tắm.
“Alo, tôi là Nghiêm Kỷ.” Anh nhận máy, đôi mắt hoa đào hẹp dài trở nên sắc bén, ngón tay đặt lên môi mỏng ra dấu “suỵt,” cảnh cáo Mộc Trạch Tê.
Nghiêm Kỷ không thích cô liên lạc với La Nam Nam, không rõ tính anh sẽ làm gì. Mộc Trạch Tê không dám gây rối, nếu không liên lạc sẽ bị cắt.
Theo kinh nghiệm xem phim và ŧıểυ thuyết của La Nam Nam, nếu bỗng dưng im lặng thì thường có chuyện không hay. Nghe giọng nam chính, cô cũng căng thẳng.
Trước khi xuyên sách, dù sao La Nam Nam cũng xem qua nhiều lần, hiểu không nên là “người bị nghi ngờ”.
Cô nhanh chóng bình tĩnh, giả bộ dịu dàng nói: “Ơ, hóa ra là Nghiêm Kỷ. Vừa nói vài câu với Trạch Tê, sao bỗng im bặt, cô ấy đâu?”
“Nhóc tìm mẹ nên cô ấy đi cho con uống sữa rồi. Cô có việc gì thì nói tôi, tôi giúp chuyển lời.”
La Nam Nam thầm nghĩ: “Trời ơi, khống chế quá trắng trợn. Mộc Trạch Tê cưng, cô rốt cuộc chọc phải nam chính nào vậy.”
Cô nói thẳng mục đích: “Vậy à, không có gì. Rảnh thì đi uống trà nhé. Tôi tổ chức họp mặt nhỏ với bạn cấp ba lúc tám giờ tối nay. Nhớ đến nha. Bye bye.”
“Được, tạm biệt.”
Nghiêm Kỷ kết thúc cuộc gọi, cúi xuống nắm lấy khuôn mặt nhỏ của Mộc Trạch Tê, lắc nhẹ: “Anh mới đi một lát mà em đã tìm cách không ngoan rồi.”
Nói xong, anh đứng lên đi về phòng tắm. Mộc Trạch Tê chạy theo: “Em muốn gặp Nam Nam!”
“Hôm nay anh còn việc, chưa xong không được đi đâu, ngoan ngoãn ở nhà.” Nghiêm Kỷ vào phòng tắm, lau tóc bằng khăn khô rồi tiện tay ném điện thoại Lý Vi vào bồn nước, ngấm đẫm điện thoại.
“Anh đã nhớ số cô ta rồi. Trước khi làm lễ cưới, hai người chỉ có thể liên lạc qua anh.”
Chưa kịp phản ứng, Nghiêm Kỷ đã dụ dỗ cô: “Anh còn họp, em ngoan, đừng làm loạn. Tối sẽ dẫn em đi chơi.”
Mộc Trạch Tê bị anh nắm thóp, không dám làm ầm ĩ. Cô muốn gặp Nam Nam.
Đúng tám giờ tối.