Mộc Trạch Tê nằm trên giường vừa giãn cơ sau tập, vừa nghe La Nam Nam kể lý do vì sao Nghiêm Kỷ thích Lâm Thi Vũ.
Ban đầu cô hơi khó chịu. Mình theo đuổi Nghiêm Kỷ từ nhỏ mà không được, trong khi Lâm Thi Vũ mới đến vài chục ngày đã được lòng anh.
Nhưng vì tò mò, cô kiên trì nghe hết câu chuyện.
“Bởi mượn thân phận người khác, nên Lâm Thi Vũ không nhận ra Nghiêm Kỷ!” Nghĩ lại, Mộc Trạch Tê thấy anh vẫn như lúc nhỏ, dù ngoại hình hay tính cách thì rất hiếm đứa trẻ nào giống anh.
La Nam Nam ở đầu dây bên kia nằm mát xa chân, cười ngạo nghễ nói:
“Ha ha ha. Thế giới chúng ta có mấy bộ phim gái giả trai chỉ cần thêm bộ râu hoặc buộc tóc là được, không chỉ không thấy, mà còn không có trí tuệ, sự sống còn cũng chẳng nhận ra. Nhưng khi râu rơi, tóc xõa, gió thổi tung bay thì người ta nhận ra ngay. Còn khóc ‘ hóa ra cô là con gái!’ Chỉ đạo diễn bảo không nhận ra thì mới không lộ.”
“Đúng vậy, ŧıểυ thuyết cũng thế. Có thể Nghiêm Kỷ đội mũ, mặc áo có mũ cũng không nhận ra.”
Mộc Trạch Tê không thể tin nổi, bị thế giới chân thực này xoay cho chóng mặt.
Tối đến, Nghiêm Kỷ trong lòng nôn nao bồn chồn. Anh vẫn lướt web bán đồ chơi tìиɧ ɖu͙© như thường lệ, ngắm những thứ vừa tinh khiết vừa gợi cảm.
Anh không mua kích cỡ cũ, nghĩ một lúc rồi quyết định đặt theo size của Mộc Trạch Tê.
Sau khi mua xong, anh thấy lòng nhẹ nhõm hơn.
Lướt xuống dưới anh lại thấy một shop bán tất sexy, anh liền dừng lại.
Vấn đề không phải shop bán tất mà là người mẫu ảnh đã che mặt kia, khiến tâm trạng anh u ám.
Anh vừa nhìn đã nhận ra đó là ai.
Tiệm này còn rất mới, thế mà bỗng chốc lại xuất hiện ngay trang đầu.
Nghiêm Kỷ bấm vào xem shop, thấy có bán loại tất mẫu ảnh từng mang kèm theo một video.
Kiểu dáng tất khá đơn giản, có vài hình động vật hoạt hình, nhưng anh không thể kìm lòng mong muốn được nhìn đôi chân trắng nõn, thon dài và thẳng tắp đầy quyến rũ của người mẫu.
Đôi chân đung đưa theo nhịp máy quay, trắng mịn như trân châu. Con thỏ dễ thương trên đôi tất ôm lấy đôi chân mảnh mai mềm mại, làm nổi bật những đường cong thịt mềm mại, vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Hình ảnh ấy khiến người ta không khỏi tưởng tượng độ mềm mượt, nõn nà của đôi chân ấy.
Khi mẫu ảnh tháo đôi tất con thỏ, Nghiêm Kỷ liền nhận ra đôi chân trắng nõn co rúm vì căng thẳng cùng cổ chân quen thuộc.
Sau đó người mẫu lại xỏ vào đôi tất mèo đen.
Trong lòng Nghiêm Kỷ tràn ngập cảm giác ghen tuông và bực tức.
Lẽ nào đây là công việc gần đây của Mộc Trạch Tê để kiếm tiền? Được, được lắm!
Tính sở hữu nơi anh đã bị đánh thức.
Giá các đôi tất liên tục tăng, đã lên đến hơn nghìn tệ.
Anh ra giá ba mươi ngàn tệ. Cuộc đấu giá dừng lại, tất cả im lặng.
Kéo xuống xem tiếp, Nghiêm Kỷ thấy shop còn bán hình chân người mẫu, phải trả tiền mới được tải về.
Những bức ảnh này là của Mộc Trạch Tê muốn bán sao? Bỗng nhiên anh nhớ đến bức ảnh ôm ngực trong điện thoại. Bức đó thì sao? Cũng bán à? Bán cho ai?
Nghiêm Kỷ bỗng bật cười nhưng ánh mắt vẫn lạnh lùng.
Sau màn hình máy tính, Vạn Bình Lâm vui mừng tột độ. Cô ta nghĩ tiền của đàn ông thật dễ kiếm, chỉ cần bảo những đôi tất rẻ tiền kia do người đẹp từng mang là có thể bán được cả chục đôi.
Thậm chí cô ta đã nghĩ lần sau phải làm sao để em họ chụp thêm vài bức ảnh quyến rũ hơn để kiếm nhiều tiền hơn.
Một đôi tất đấu giá đã lên hơn nghìn tệ, giờ đây lại lên đến 30.000 tệ?
Vạn Bình Lâm bị miếng bánh béo bở này làm choáng váng. Cô ta định đợi thêm xem có thể tăng giá nữa không, nhưng lại đổi ý, tham thì thâm, sợ tham quá rồi mất hết.
Cuộc đấu giá đã thành công.
Vạn Bình Lâm hí hửng chuẩn bị đếm tiền thì website bị hack sập, màn hình tối sầm. Cô ta “!!!”
Khi truy cập lại, toàn bộ ảnh gốc đã bị xoá sạch, nghĩa là cả những ảnh bán rồi cũng mất, cô ta phải hoàn tiền.
Ảnh người mẫu bìa trang trong shop cũng bốc hơi, tất cả biến mất trong nháy mắt.
Vạn Bình Lâm vừa kinh ngạc vừa hoảng sợ… cô ta đã động chạm đến ai đây?
Vị “đức phật” này quả thật quá lớn!
Xong xuôi, Nghiêm Kỷ tựa vào ghế, nhắm mắt suy nghĩ.
Đôi mắt đào hoa bỗng mở ra.
Anh dịch chuyển ghế, nhìn vào tủ đồ tình thú, cuối cùng hiểu tại sao mấy hôm nay thấy tủ đồ không vừa mắt, hóa ra là do không đúng size.
Anh tiếp tục xoay người, nhìn quanh “bảo bối” trong phòng, cuối cùng tìm ra đối tượng để sử dụng những “bảo bối” đó.
Chiếc gương treo tường lớn phản chiếu khuôn mặt Nghiêm Kỷ, trên đó nở nụ cười đen tối và tàn nhẫn. Anh thì thầm: “Xem ra mấy bộ đồ kia phải vứt rồi. Phải mua thêm “đồ chơi” mới thôi.”
Nụ cười đen tối, bạo ngược giờ đây trở nên cố chấp. Anh lấy điện thoại, chậm rãi soạn tin rồi gửi cho shop.