Mộc Trạch Tê kể hết mọi chuyện.
Trong lòng Vạn Dung nở nụ cười, khen ngợi đến mức làm cô con gái bất an.
Tối đó, Vạn Dung nấu canh ích mẫu cho Mộc Trạch Tê, buồn bã nói: “Bác sĩ phòng y tế trường gọi điện, báo tình trạng sức khỏe con. Bệnh sinh lý của con giống mẹ ngày trước, khi mẹ vất vả lắm mới mang thai con được. Phụ nữ không thể sinh con là chuyện to!”
Bà còn hỏi về tình trạng căng đau ngực của Mộc Trạch Tê, chụp hình gửi bạn là bác sĩ xem có vấn đề gì không.
Sáng thứ hai, Mộc Trạch Tê thức dậy thấy mẹ đang nấu cơm.
“Mau qua giúp mẹ một tay.”
Cô rửa tay, lau khô rồi bắt đầu giúp. Tài nấu nướng tốt, vẫn nhớ lời mẹ dặn.
[Mặc dù sau này phụ nữ được sống trong sung sướиɠ, tay mềm mịn hơn cả mặt, nhưng phải biết nấu ăn ngon. Như thế mới hiểu được tâm lý muốn có vợ hiền đảm đang từ xưa của đàn ông. Một người phụ nữ phải dịu dàng, ân cần, “lên được phòng khách, xuống được bếp”. Cả hai phải có, để sau khi gả vào nhà giàu không lo chồng có người khác.]
Sau đó, La Nam Nam kể cho Mộc Trạch Tê nghe, giống như câu nói trong truyền thuyết “Trích những câu nói hay của cô gái hoa hồng” mà cô từng nghe trước khi xuyên sách.
“Mẹ nghe gần đây Nghiêm Kỷ rất kén ăn, ăn ít. Khẩu vị không tốt không tốt cho cơ thể. Mẹ đã bảo con rồi, nên chủ động nấu cơm, rồi mang đến cho nó.”
Tay thái rau của Mộc Trạch Tê đột nhiên dừng lại, chỉ vì một lần đi xe mà mẹ có thể lung lay?
Nghiêm Kỷ đối xử thân thiện, lịch sự với mọi người, nhưng không phải kiểu người thân thiết đến mức cô sẽ mang cơm cho anh.
Hơn nữa trong nhà anh có đầu bếp cực giỏi, so với khách sạn cũng không thua kém. Một thiếu gia giàu có liệu có chịu ăn mấy món dân dã này?
Mộc Trạch Tê im lặng không nói để tránh tranh cãi với mẹ.
Nhưng nhìn mấy hộp thịt bò, rau dưa đều là hàng nhập khẩu với giá đắt đỏ, cô không thể nhịn: “Mẹ! Cái gì vậy? Hàng nhập khẩu? Mẹ đã tiêu bao nhiêu tiền rồi?”
Vạn Dung không thèm để ý: “Gia đình thằng bé giàu có, con nhà quyền quý, khẩu vị tất nhiên khó chiều. Mẹ lo nó ăn không quen nên phải mua đồ tốt đãi.”
Mộc Trạch Tê không hiểu, thật sự phải đến mức này sao? Gia đình cô chưa từng dùng đồ đắt tiền như vậy bao giờ!
Sau khi nấu xong, Vạn Dung còn dặn cô bày thức ăn thật đẹp.
Bà chăm chút váy áo, tiễn con ra ngoài. Mẹ con trông giống nhau lắm. Bà vui vẻ nói: “Con không biết chuyện thằng Nghiêm Kỷ à? Nghe nói nó chưa từng cho ai lên xe, vậy mà lại cho một người đang đến tháng, vừa hôi vừa bẩn như con ngồi, chắc chắn con là người đặc biệt!”
Mộc Trạch Tê cảm giác mẹ biết nhiều về Nghiêm Kỷ.
Trước khi đi, cô nhìn thấy nồi canh đang sôi mạnh trên bếp. Nhưng không đợi cô hỏi, Vạn Dung không quay lại, chỉ nhẹ nhàng nói: “Đây là canh hầm cho bà con, gần đây bà đau xương đùi. Dù sao cũng là bà nội con, người bà hết mực thương yêu mẹ con.”
Ân oán giữa các thế hệ, Mộc Trạch Tê không phán xét được, cô lặng lẽ ra khỏi cửa.
Cô đã sớm ngồi tàu điện ngầm đến trạm gần trường.
Mang theo hộp cơm, cô thấy rất nặng nề, vì nhiệm vụ này bắt cô phải dán lên mặt mình thêm nhiều lớp da nữa.
Trên đường đến trường.
“Két…” tiếng phanh xe rít lớn phá tan sự yên tĩnh buổi sáng, Mộc Trạch Tê quay lại thấy hai chiếc xe tải lớn nhỏ lung lay, mất kiểm soát sắp lao tới.
“Tít tít…” tài xế bấm còi liên tục cảnh báo, mọi người vội né đi hết.
Mộc Trạch Tê nhanh chân tránh né, nhưng bất ngờ nhìn thấy bạn cùng lớp La Nam Nam đứng cứng đơ, dáng người kỳ lạ vặn vẹo.
“La Nam Nam!”
Rõ ràng cô ấy cố giãy thoát nhưng như bị cố định.
Mộc Trạch Tê cảm nhận được sự mất kiểm soát ấy của bạn.
Chiếc xe tải lao đến gần, tiếng còi vang chói tai như cảnh báo một thảm họa.
Trong lúc nguy cấp, Mộc Trạch Tê vội lao tới, ngoài tiếng gió bên tai cô còn nghe La Nam Nam thì thầm gì đó.
“Chó hệ thống! Ta đến không báo là La Nam Nam sẽ gặp chuyện! Một cô gái chăm chỉ luôn cố gắng mà phải tàn phế để thể hiện ý chí kiên cường sao? Con mẹ ngươi, đi ăn theo Helen Keller à!”
[Hệ thống ‘Đọc mười nghìn cuốn sách’: Lúc học lớp 11, La Nam Nam bị tai nạn xe sáng nọ… thể xác và tinh thần đều tổn thương… trải qua nhiều lần trị liệu… cô ấy rời trường lớp 12 ra nước ngoài, đã được đề cập nhiều trong sách. Cốt truyện thế rồi, hệ thống không thể thay đổi.]
Trước khi La Nam Nam lườm chửi xong, Mộc Trạch Tê đã ôm lấy cô. Dáng người mềm mại, uyển chuyển như múa, xoay eo.
Chiếc xe lướt qua hai người, trong giây phút ấy họ cảm nhận sức ép của xe tải to lớn, nhiệt độ nóng bỏng từ thân xe.
Cả hai ngã mạnh xuống đất.
“Rầm!” xe đụng lan can biến dạng mới dừng.
La Nam Nam nằm sấp đất, đầu gối đau, sợ hãi vì sống sót nói: “Chó hệ thống... ta...”