*Tảo đọc: Ở Trung Quốc, 8 giờ 30 bắt đầu học bài mới, nhưng từ 8 giờ đã phải có mặt lớp. Khoảng 8 giờ đến 8 giờ 20 gọi là tảo đọc.
Mộc Trạch Tê vốn vui mừng vì bốc được chỗ ngồi ngay sau Nghiêm Kỷ, rất gần anh.
Nhưng câu nói tiếp theo của Vương Khiết khiến cô lạnh người: “Do có thêm bạn Lâm Thi Vũ, để công bằng sẽ không tính kết quả cũ mà bốc thăm lại.”
Thông thường ghế gần Nghiêm Kỷ là tốt nhất. Trong lớp truyền tai nhau: “Người ngồi gần Nghiêm Kỷ thành tích sẽ tăng.”
Các nam sinh học kém đang chắp tay cầu mong được ngồi gần anh. Các cô gái luôn lao vào đập bọn họ khi nghe bạn nam lẩm bẩm.
Bốc thăm xong.
Lâm Thi Vũ bốc được chỗ ngồi ngay sau Nghiêm Kỷ, bạn cùng bàn vẫn là Mã Văn Lệ. Hai chị em vui mừng ôm nhau.
Mộc Trạch Tê bốc được chỗ trong hàng sau, cạnh cửa sổ, cách tổ Nghiêm Kỷ rất xa. Nếu muốn hỏi gì phải qua lối đi mới gặp anh. Khoảng cách giữa họ ngày càng xa…
Cô nhớ lời mẹ, biết mình một mực theo đuổi, lại cảm nhận sự xa cách của Nghiêm Kỷ. Nỗi sợ mất mát và ghét bỏ với Lâm Thi Vũ lên đến cực điểm.
La Nam Nam nhìn sắc mặt Mộc Trạch Tê, thấy gương mặt nhỏ nhắn trắng bệch. Cô thở dài, buff nữ phụ hắc hóa +1.
Là nữ chính nên vầng hào quang đã định sẵn sẽ ở bên nam chính. Vì vậy may mắn của Lâm Thi Vũ là điều đương nhiên, và may mắn đó lấn át của người khác, như nữ phụ chẳng hạn.
Thực ra đổi chỗ ngồi chỉ là chuyện nhỏ, nhưng bốc trúng chỗ cách xa người mình thích lại là chuyện lớn. La Nam Nam cũng từng trải qua tuổi thanh xuân như vậy, học cùng lớp nhưng không được ngồi gần người mình thích, trái tim như muôn trùng xa cách.
Trần Triết vẫn ngồi trước La Nam Nam, vừa quay đầu đã thấy ánh mắt nghi ngờ của La Nam Nam.
Sau giờ học sáng, đến giờ nghỉ trưa.
“Thi Vũ! Đi ăn cơm cùng nha!” Lâm Thi Vũ dần hòa nhập lớp, có bạn thường xuyên hẹn ăn cùng.
“Yes sir!” Lâm Thi Vũ kiểm tra thu quỹ lớp lần trước, đặt vào sách rồi cùng đi ăn.
Phòng học trống không lúc nghỉ trưa. Mộc Trạch Tê ăn bữa giảm cân mẹ chuẩn bị: ức gà không dầu muối, trứng chỉ lòng trắng, salad rau không sốt; hoàn toàn ít calo, ít béo.
Vẫn đói, đói đến ngất. Đói đẩy cô học càng chăm chỉ.
Đang đọc “Thấm Viên Xuân – Trường Sa ** Hàn Đông…” thấy quả quýt đầu cây, cô nuốt nước miếng, rồi quyết định không học bài này nữa.
Đọc tới “Vệ Phong. Manh manh chi si si…” nhắc “vô thực tang thấm” quả dâu làm cô chảy nước miếng, tiếp “Kỳ thủy thang thang” khiến cô nghĩ tới nước canh? Canh gì đây?
Trong phòng chỉ có mình cô, Nghiêm Kỷ chuẩn bị đi thì thấy mắt Mộc Trạch Tê sáng nhìn sách, nuốt nước bọt.
Anh âm thầm rời đi với nhiều dấu hỏi.
Mộc Trạch Tê say mê thế giới kiến thức đẹp đẽ (thực ra là thế giới đồ ăn ngon).
Bỗng cơn gió thổi qua, tiếng “lạch cạch” vang lên làm cô giật mình lau miệng. Hoá ra sách giáo khoa trên bàn Lâm Thi Vũ rơi xuống, quỹ lớp kẹp trong sách cũng rơi ra.
Tiền rất quan trọng, sao có thể tùy tiện kẹp trong sách giáo khoa thế? Mộc Trạch Tê chịu đói, hơi bực dọc đi nhặt, trong đầu bùng lên ý nghĩ, cô đứng yên, lòng bối rối.
Cuối cùng, cô thu hết tiền rơi nhưng lại kẹp tiền trong quyển bài tập khác…
Đúng lúc đó, vài người bạn cùng lớp quay lại, Mộc Trạch Tê chột dạ bước ra khỏi chỗ ngồi của Lâm Thi Vũ.
Suốt mấy tiết chiều, có lẽ vì làm việc trái với lương tâm nên Mộc Trạch Tê cảm thấy tức ngực, bụng dưới cũng đau nhức. Cô lấy tay ôm bụng, tai ù đi, đầu óc trống rỗng, không thể tiếp thu được lời giảng trên lớp.
Tiết học cuối, Lâm Thi Vũ không tìm thấy quỹ lớp trong sách giáo khoa, bắt đầu hoảng loạn.
Quỹ lớp vốn do lớp phó đời sống Lâm Thi Vũ phụ trách, nhưng giờ cô không thể tìm thấy. Việc mất tiền quỹ lớp có thể ảnh hưởng đến sự đoàn kết của cả lớp.
Cuối cùng, sự việc cũng lọt đến tai cô giáo chủ nhiệm lớp, Vương Khiết. Nếu lãnh đạo nhà trường biết chuyện, chẳng phải có nghĩa lớp xuất sắc của mình lại xuất hiện kẻ trộm sao? Lúc đó, phụ huynh các học sinh sẽ hỏi tới, cô sẽ rất khó giải thích.
Nhiều người vốn không ưa Lâm Thi Vũ, nhân cơ hội này chỉ trích cô thiếu trách nhiệm trong vai trò cán bộ lớp. Họ nói từ cái sai trong công việc, cô ấy là người nông thôn nên không thể thay đổi thói xấu tham tiền.
Lời lẽ càng ngày càng quá đáng khiến Lâm Thi Vũ không thể phản bác, mắt đỏ hoe. Trước khi rời khỏi phòng học, Nghiêm Kỷ rất bình tĩnh, giọng ôn hòa nhưng đầy ý cảnh cáo: “Hãy xem xét sự việc, đừng công kích cá nhân.”
Một số bạn khác dần im lặng, không dám nói lời quá đáng.
Bên cạnh, Mộc Trạch Tê nhìn thấy Lâm Thi Vũ khóc trong tiếng bàn luận ầm ĩ, cô bối rối nắm lấy váy, lòng cũng không yên, trái lại càng thêm buồn bực, lương tâm bất an.
“Lúc nghỉ trưa chỉ có mỗi Mộc Trạch Tê ở trong lớp.” Bất chợt, Lý Vi cất giọng châm biếm.