Buổi sáng, khi trời còn tờ mờ sáng, khi tiếng gà gáy truyền đến từ phía đông, Tống Thu Hoài mở mắt nhìn đồng hồ, tay chân nhẹ nhàng rời khỏi giường, thuận tay đắp chăn kín mít cho Diêu Doanh Doanh. Nhưng dù có cẩn thận đến đâu, vẫn có một cơn gió lạnh chui vào trong chăn, Diêu Doanh Doanh mơ màng mở mắt, trừng mắt nhìn Tống Thu Hoài, miệng lẩm bẩm như oán trách anh đánh thức cô.
Dù sao cũng đã tỉnh, Tống Thu Hoài mặc quần áo đơn giản thoải mái, lúc thắt lưng mới nhận ra Diêu Doanh Doanh lại ngủ rồi, hàng mi nhỏ dài và dày, giống như một cái quạt lặng im, đôi môi hồng hơi chu ra, hai má đỏ bừng vì trong chăn hơi nóng, giống như quả anh đào chín.
Vẫn là ngủ thì ngoan hơn, không khiến người khác tức giận.
Tống Thu Hoài rửa mặt bằng nước lạnh, sảng khoái hơn một chút.
Tháng tư, sáng sớm còn lạnh, trời mới tờ mờ sáng, Tống Thu Hoài cầm cái liềm lên sương núi cắt cỏ hương phấn, công việc này trước đây là của Diêu Doanh Doanh, nhưng sau khi cô kết hôn, cô đã tìm mọi cách để đẩy cho Tống Thu Hoài.
Trên đường nhìn thấy mấy người phụ nữ cầm theo cái giỏ, đội khăn trùm đầu màu làm, nhìn thấy Tống Thu Hoài thì cười và đi tới: “Lại là ŧıểυ Tông tới sao, nha đầu Doanh Doanh còn chưa xuống giường à.” Một người khác tiếp tục nói:”Doanh Doanh có phải là người ham ngủ đâu, nha đầu kia chắc chắn lại nghịch ngợm gì rồi…”
Tống Thu Hoài lễ phép gật đầu chào hỏi, sải bước đi tới, đi được mấy bước đã để những người kia tụt lại phía sau.
Anh không thích kết thân với những người này, không giống như Diêu Doanh Doanh, có thể tùy tiện nói chuyện với bất kỳ ai cả buổi sáng, từ con chó đi lạc của người chủ đến đứa cháu ngoại ngốc nghếch nhà họ Tây muốn kết hôn.
Ở bên này, mấy người ohuj nữ nhìn bóng dáng của Tống Thu Hoài, cười hì hì nói nhỏ.
“Nhìn khuôn mặt của thanh niên trí thức họ Tống xem, ai ui, sao lại trắng như vậy, chỉ cần đôi mắt ấy liếc nhìn thì con tim đã tan chảy rồi, còn có cơ bắp kia, vòng eo đó, ai ui! Nha đầu Doanh Doanh kia sao có thể có phúc như vậy, chuyện gì tốt đẹp cũng đều bị cô ấy chiếm hết…”
“Sao, còn cô như nào, cô già đến mức răng…”
“Lý Phượng! Cô còn có mặt mũi nói tôi…”
Nói xong dì Chu bất ngờ vươn tay ra, véo Lý Phượng một cái thật mạnh.
Lý Phượng nóng nảy, vứt giỏ sang một bên: “Cô đứng lại đó cho tôi!”
…
Tất cả cỏ hương phấn gần đó đều đã bị cắt, lần này Tống Thu Hoài đi hơi xa, trong thời gian ngắn đã cắt được hơn nửa túi. Tống Thu Hoài đứng dậy nhìn về phía đông, sau đó rũ mắt, không biết đang suy nghĩ gì, ánh sáng đỏ hồng chiếu vào mặt anh, càng khiến anh trở nên lạnh lùng.
Nhìn đồng hồ, đã gần đến giờ, Tống Thu Hoài vác túi cỏ hương phấn, từ từ trở về ăn cơm với Diêu Doanh Doanh, cô sẽ không có việc gì để làm nữa.
Diêu Doanh Doanh mặc một chiếc áo màu hoa hồng, năm nay mới may, nhưng lại bị nhỏ, ngực bị siết chặt, không thể thở được, cô bực bội cởi nó ra và ném sang một bên, nghĩ đến việc bản thân béo lên, không thể mặc được nhiều quần áo thì cảm thấy ấm ức tủi thân.