Cường ngạnh nâng cái đầu đang ủ rũ cúi xuống của cô lên, mới nhận ra cô đang ấm ức mím chặt môi, đôi mắt ửng hồng.
“Biết mình sai ở đâu chưa?” Tống Thu Hoài nhẹ nhàng vuốt tay qua lau khô mi mắt của Diêu Doanh Doanh, mấy giọt nước mắt tụ trong hốc mắt nhẹ nhàng trượt xuống gương mặt nhỏ, một chút xíu nước mắt còn đọng lại trên mi, cứ lung lay mãi mà không rớt xuống, trông thật đáng thương, mà đuôi mắt đỏ ửng, đôi môi đỏ hồng ẩm ướt hơi hé mở, mang một hương vị khác lạ.
“Sai bởi vì lúc trước mắt em mù! Anh không tốt chút nào cả, đối xử với em không tốt chút nào hết, làm bộ làm tịch. Anh còn mập mờ với mấy nữ thanh niên trí thức khác, bôi nhọ em” Diêu Doanh Doanh nghĩ tới chuyện xảy ra ban ngày thì lại vừa ấm ức vừa khổ sở, đỏ mặt hét lên.
“Được, tôi đối xử với em không tốt, tôi thấy có mà tôi đối xử với em tốt quá rồi đấy”
Quai hàm Tống Thu Hoài căng cứng, trên mặt không có biểu cảm gì, túm chặt tay Diêu Doanh Doanh kéo tới trên giường, lực đạo cũng không nhẹ, một tay khác tuỳ tiện rút dây lưng nén xuống mặt đất.
Diêu Doanh Doanh khóc lóc mắng, vẫn không ngăn cản được anh, giãy qua giãy lại vài cái đã bị lột sạch quần áo xuống.
Tống Thu Hoài đánh một cái lên mông cô, một tiếng “bốp” vang lên, cặp mông của Diêu Doanh Doanh đàn hồi nãy trở lại.
Chân cô bị anh cưỡng ép mở ra, lộ ra nơi tư mật hồng hào giấu sau lớp cỏ rậm rạp đen tuyền, hôm nay Diêu Doanh Doanh chưa tắm rửa, Tống Thu Hoài cũng chẳng để ý chút nào, cứ thế vùi đầu vào nơi ấy của cô, đưa lưỡi vào sâu bên trong liếʍ láp một vòng, bắt đầu từ thịt mềm nơi đùi trong liếʍ ra bên ngoài, hôm nay cô chưa rửa sạch, mùi vị nồng đậm hơn bình thường, Tống Thu Hoài tham lam liếʍ, rồi mυ"ŧ vào, lưỡi anh linh hoạt chui vào sâu bên trong, càng hút mạnh mẽ hơn nữa, cắn vào âm đế của cô kéo nhẹ ra ngoài …. Diêu Doanh Doanh lúc bắt đầu thì vung tay chân loạn cả lên, cuối cùng sau này dâʍ ŧᏂủy̠ chảy ra ngoài, cả người cô không nhịn được nữa, run bắn lên.
Hai chân của cô bị đè ép lên hai bầu vυ" đầy đặn, hai cánh hoa hồng nộn lộ ra ngoài, sau khi bị hút vừa ẩm ướt vừa đỏ ửng, hố sâu đều là nước miếng và nước trong người cô, Tống Thu Hoài thẳng eo, cánh tay như trẻ con chạm lung tung vào bên trong cơ thể cô, dâm dịch ào ạt chảy ra, cửa huyệt khép mở, nhưng lại chẳng có gì vào bên trong. Diêu Doanh Doanh không ngừng run rẩy, đuôi mắt đỏ tươi, tay cô vô thức đưa lên nắm lấy đầu vυ" to tròn, rầm rì rêи ɾỉ.
Tống Thu Hoài dùng tay chụp vào nơi ấy, phát ra âm thanh “bạch bạch”, mật dịch bên trong cô nhiễu ướt tay anh “Phải nói cái gì còn cần tôi dạy em sao?”
Diêu Doanh Doanh vẫn nhớ rõ ràng hai người họ còn đang cãi nhau, cắn chặt môi cũng không chịu theo ý anh.
“Đồ da^ʍ đãиɠ, tuỳ tiện đụng chạm chút thôi em đã ướt đẫm rồi, sao em lại phóng túng đến thế, ngày nào cũng lắc eo lắc mông, mẹ nó, có phải em muốn câu dẫn tất cả mọi người luân phiên chơi em không?” Tống Thu Hoài càng nghĩ càng tức giận, gương mặt vốn lạnh lùng cao ngạo bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà đỏ bừng lên, động tác trên tay càng ngày càng thô bạo, tốc độ càng lúc càng nhanh hơn “chậc chậc chậc” “bạch bạch bạch” quá kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Diêu Doanh Doanh không ngừng đạt cực khoái, dâʍ ŧᏂủy̠ của cô giống như nước ŧıểυ ào ạt chảy không ngừng.