Hóa ra Tống Thu Hoài đang ăn cái miệng nhỏ của Diêu Doanh Doanh từ trên xuống, phía dưới bỗng nhiên dùng hết sức ȶᏂασ vào, túi trứng đánh vào một âʍ ɦộ “Bang”.
“Ưm…”
Tống Thu Hoài không khỏi rêи ɾỉ, quá sung sướиɠ, thật sự quá sung sướиɠ, ăn hết vào, bên trong vừa mịn màng vừa căng cứng, giống như có vô số cái miệng nhỏ mυ"ŧ vào, bao bọc bởi chỗ nhô lên và nếp uốn nhỏ mềm mại, dính và ngọt ngào, chân tay tê dại, tim đập rất nhanh, sự sung sướиɠ rất lớn bao quanh, Tống Thu Hoài cảm thấy bản thân đang ở thiên đường.
Hít một hơi, Tống Thu Hoài bắt đầu thọc vào rút ra, bắt đầu giả vờ dò hỏi Diêu Doanh Doanh có ổn không, cho đến khi không thể kiểm soát được bản thân, điên cuồng đυ., dâm dịch òm ọp òm ọp vang lên, âm thanh của Diêu Doanh Doanh cũng ngày càng quyến rũ.
“Lão công, lão công không cần… Em biết sai rồi… Em biết sai rồi… Em em… Không được… Em sợ… Ôm em một cái đi.”
Diêu Doanh Doanh theo bản năng sợ lạo tìиɧ ɖu͙© điên cuồng này, còn đơn giản nghĩ rằng bản thân đã làm sai gì đó nên phải chịu trừng phạt. Bất lực rơi nước mắt, khóc sướt mướt cầu xin hắn đừng làm nữa, đại nãi run rẩy dữ dội, âm thanh va chạm bạch bạch vang dội, không ngừng phun mật dịch tung tóe…
Trong mắt Tống Thu Hoài chỉ nhìn thấy một ý niệm. Nếu có thể vĩnh viễn trói cô lại để ȶᏂασ thì tốt quá.
…
3
Ngày hôm sau Tống Thu Hoài vẫn như thường ngày, dậy sớm đi cắt rau lang, đẩy cối xay gạo, Diêu Doanh Doanh vẫn ngủ ngon, a, không đúng, còn một việc nữa, Tống Thu Hoài thức dậy giặt sạch khăn trải giường trước.
Diêu Doanh Doanh vẫn như thường ngày, cúi mặt nghe mẹ Diêu giáo huấn.
“Lời mẹ nói trước giờ con không nghe đúng không! Không để vào trong mắt, đều chỉ nghe theo ŧıểυ Tống…”
Buổi sáng hỗn loạn trôi qua, Diêu Doanh Doanh không nói với Tống Thu Hoài một câu nào, cơm nước xong quay đầu đi làm, hôm nay Tống Thu Hoài phải lên lớp, không có thời gian dỗ dành Diêu Doanh Doanh, ăn cơm xong liền đạp xe lên huyện.
Xe đạp kiểu cũ yên trước rất cao, thân xe màu lục đậm sáng bóng, đều là Diêu Doanh Doanh đánh bóng, cô thích làm gì thì làm, dù là xà trước hay một chiếc đệm ngồi nhiều màu sắc được đan bằng len mềm mại, tuy rằng cô chưa có học lái được, vì quá cao, leo lên xe rất khó khăn và cô cũng rất nhát gan.
Nhưng không lường trước được cô đều sẽ đánh dấu lên hết các đồ vật thuộc sở hữu của mình, bởi chiếc xe này được coi là quà đính hôn. Theo như Diêu Doanh Doanh nói, do cô hào phóng nên cho Tống Thu Hoài mượn để lái xe.
Cuối tháng 4 trời dần dần chuyển ấm, phương xa có thể nhìn thấy các màu lục lấp lánh, đường lên huyện vừa sửa xong, tương đối bằng phẳng, xuống dốc núi không cần tốn sức, gió thổi qua tay, hất tung tóc mái của Tống Thu Hoài. Tóc hơi dài, nên cắt rồi.
Lại nghĩ đến Diêu Doanh Doanh từng nói tóc là tài sản chung của vợ chồng, Tống Thu Hoài không khỏi nhếch miệng.