Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 56: Tâm ý

Trước Sau

break

Thải Lê kéo Thải Đào lùi lại vài bước, im lặng không nói. Uẩn Đường khẽ thở dài. Bùi Hàm trao cho nàng chiếc đèn lồng. Ánh sáng dịu nhẹ từ chiếc đèn thỏ ngọc hắt lên gương mặt hai người. "Vậy thì, hẹn gặp lại."

"Được." Uẩn Đường khẽ đáp.

Hai người mỗi người một hướng rời đi. Cao Toàn dẫn theo vài thị vệ xuất hiện lặng lẽ, đi theo sau Bùi Hàm.  

"Cho ám vệ hộ tống nàng về."  

"Nô tài hiểu rồi."

Đã quá giờ hẹn, phu xe vẫn kiên nhẫn chờ ở đầu hẻm.  

"Tiểu thư vừa rồi đi đâu vậy, làm nô tỳ sợ muốn chết."  

Thải Đào vỗ ngực, trời mới biết lúc nàng và Thải Lê trở về thấy nhã tọa trống không, tim đã đập mạnh thế nào.

Uẩn Đường nâng chiếc đèn thỏ ngọc trong tay, trân quý như báu vật.  

"Vô tình thấy chiếc đèn này, ta nhất định phải lấy cho bằng được."  

Thải Đào nhìn kỹ, chiếc đèn này tinh xảo hơn nhiều so với chiếc đèn Duệ Vương điện hạ từng tặng.  

Nàng lắc đầu, không đúng, bây giờ phải gọi là Bệ hạ.

Thải Lê bước lên xe ngựa cùng Uẩn Đường trước, Thải Đào đi sau cùng. Nhớ lại tình hình vừa rồi, nàng chợt sực nhớ một chuyện quan trọng.  

"Tiểu thư." Xe ngựa chầm chậm lăn bánh, Thải Đào đột nhiên kinh ngạc. "Vị công tử vừa rồi, lẽ nào là..."

Nàng đưa tay chỉ lên trên. Thải Lê cũng thay Uẩn Đường thở dài.  

"Ngươi không nhận ra sao? Chuyện khác không nói, nhưng loại vải đó là vân cẩm thượng hạng, chỉ dùng để tiến cống."  

"Ta đã nói là trông quen mắt mà..." Thải Đào cười méo xệch, run rẩy nhớ lại xem mình có thất lễ trước ngự tiền không. Càng nghĩ, sống lưng càng lạnh.

"Hắn đeo mặt nạ, không sao đâu."  

Uẩn Đường biết rõ Thải Đào đang nghĩ gì.  

Thải Lê nói: "Ngươi à, sau này cẩn thận một chút, đừng khiến tiểu thư phải lo lắng thêm."  

"Ta biết rồi, biết rồi."

Về đến phủ đã muộn, Uẩn Đường xuống xe rồi vội vàng đến Thái An viện.  

"Tổ mẫu."  

May mà nàng chỉ về trễ chút ít, hiếm khi ham vui một ngày, Khương lão phu nhân không trách phạt.  

Ngược lại, ngũ muội mắt long lanh hỏi: "Trưởng tỷ, hội đèn lồng tối nay có đẹp không?"  

Uẩn Đường gật đầu. "Rất náo nhiệt."

Khương Diệu Đường bĩu môi, quay mặt đi chỗ khác. Nàng đã xin mẫu thân mấy ngày liền nhưng đều bị từ chối. Vậy mà trưởng tỷ chỉ cần nói một câu, mẫu thân đã vội vàng sai người chuẩn bị xe ngựa. Thật là không công bằng.

Khương lão phu nhân nói: "Mọi người đã đủ cả, bắt đầu đi thôi."  

"Vâng, thưa mẫu thân."  

An thị nghe lời, sai người chia chỉ ngũ sắc cho các tiểu thư.  

Trên chiếc đệm mềm nhỏ, bảy chiếc kim bảy lỗ được cắm ngay ngắn. Các nàng phải hướng về ánh trăng, lần lượt xỏ từng sợi chỉ qua để "đắc xảo".

Ánh trăng dịu dàng soi rọi, Uẩn Đường vuốt thẳng những sợi chỉ trong tay.  

Nàng nghĩ, nếu sợi chỉ màu có thể thuận lợi xỏ qua, nàng sẽ... nàng sẽ đi tỏ bày tâm ý với Bùi Hàm.  

Dù thế nào đi nữa, nàng và Bùi Hàm cũng phải thử một lần mới biết kết quả.

"Bệ hạ, đêm khuya sương lạnh, người nghỉ ngơi sớm đi ạ."  

Cao Toàn dâng lên một chén trà an thần.  

Đêm nay, Lăng Kiêu Lăng tướng quân sai người vào cung báo tin, khiến Bệ hạ có hứng thú dạo hội đèn lồng.  

Không ngờ, hai người lại thật sự gặp nhau.

Cao Toàn không khỏi cảm khái, cả buổi tối nay tâm trạng Bệ hạ rất tốt, khiến bọn họ cũng vui lây. 

Qua khung cửa sổ, Bùi Hàm nhìn thấy vành trăng khuyết ẩn hiện sau lớp mây. 

Ngày mai, hắn sẽ lại được gặp Toàn Nhi. 

Một vầng trăng non, hai niềm tâm sự.

Trong Cẩn Hòa viện, Uẩn Đường thao thức, lặng lẽ nhìn ánh trăng trải dài trên giường.

Nàng không giỏi nữ công, lúc khất xảo xỏ kim vẫn vụng về không thể tả.

Bên môi khẽ nở một nụ cười nhẹ. Khi cố gắng luồn sợi chỉ qua từng lỗ kim, nàng chợt hiểu rõ tâm ý của mình.

“Đợi đến sau lễ Gia Hội đi.” Nàng tự nhủ.

Đợi đến sau lễ Gia Hội, nàng sẽ đi nói rõ mọi chuyện với Bùi Hàm.

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc