“Thần Lăng Kiêu khấu kiến Bệ hạ. Bệ hạ vạn tuế.”
“Bình thân.” Bùi Hàm đích thân đỡ Lăng Kiêu dậy. “Nơi này không có người ngoài.”
Lăng Kiêu sảng khoái cười một tiếng: “Thần lần đầu về kinh yết kiến Bệ hạ, lễ nghi đương nhiên không được sai sót.”
Ngôi vị hoàng đế của Bùi Hàm có được không dễ dàng, hắn thật lòng vui mừng cho Bùi Hàm.
“Ngồi đi.”
Trong thiên điện của Chiêu Dương Cung, rượu và thức ăn đã được chuẩn bị sẵn. Trên bàn có rượu Kiếm Nam Xuân hảo hạng và rượu Tô Hợp Hương. Bùi Hàm cho tất cả cung nhân lui ra, chỉ cùng Lăng Kiêu ngồi uống rượu, trò chuyện vui vẻ.
Lăng Kiêu rót đầy một chén rượu: “Bệ hạ giờ đã khổ tận cam lai. Thần xin chúc mừng.”
Nhớ lại những nguy hiểm trong cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử ngày trước, đến giờ hắn vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Bùi Hàm cùng hắn cụng ly, cả hai uống cạn. Rượu rất ngon, đậm đà khi uống vào, để lại dư vị ngọt ngào.
Lăng Kiêu lại rót đầy rượu cho mình và Bùi Hàm: “Bản tấu về việc đồn trú quân đội và khai hoang trồng trọt mà hôm qua thần dâng lên, Bệ hạ thấy thế nào?” Đây là bản tấu Lăng Kiêu đã trao đổi rất kỹ với các lão tướng ở biên quan nên hắn rất quan tâm.
“Chuyện này khả thi. Đêm nay tạm thời không bàn chính sự, ngày kia buổi triều sớm sẽ bàn lại.”
“Bệ hạ nói phải!” Lăng Kiêu cười lớn. “Đêm nay không bàn chính sự, thần tự phạt ba chén.”
Trong lúc cùng nhau uống rượu, hai người ôn lại chuyện cũ, không còn giữ khoảng cách vua tôi. Bùi Hàm uống cạn chén rượu. Mẹ ruột hắn mất sớm, nhưng nhờ gia thế ngoại tổ phụ hiển hách nên từ trước đến nay, trong cung không ai dám coi thường hắn.
Khi còn đi học, cữu phụ đã đặc biệt gửi Lăng Kiêu vào cung làm bạn học với hắn. Từ nhỏ, hắn và Lăng Kiêu đã lớn lên bên nhau, nâng đỡ nhau, cũng là chỗ dựa của nhau.
Bốn năm trước, hắn tự nguyện ra biên quan, Lăng Kiêu cùng đi theo. Nhờ có Lăng Kiêu giúp đỡ, hắn mới nhanh chóng đứng vững trong quân đội và thực hiện được hoài bão của mình.
“Ngươi mới về kinh hôm kia, đã gặp người trong lòng của ngươi rồi sao?”
“Vâng.” Lăng Kiêu thẳng thắn thừa nhận, đầu mày cuối mắt đều là vẻ vui mừng.
“Chẳng mấy chốc ta sẽ chính thức cưới nàng về nhà, cuối cùng cũng không phụ lòng nàng. Ha ha ha.” Trong mắt hắn tràn đầy hạnh phúc và mãn nguyện: “Kỳ muội đã đợi ta bao nhiêu năm nay, ta nhất định sẽ để nàng ấy được vẻ vang gả cho ta.”
“Đương nhiên.”
Lăng Kiêu là đích tử duy nhất của Lăng gia đời này, chuyện cưới xin của hắn được Bùi Hàm vô cùng quan tâm. Vô cùng hài lòng với nhân duyên của mình, Lăng Kiêu không khỏi hỏi han Bùi Hàm: “Nhắc mới nhớ, hôm nay ta gặp Khương đại tiểu thư trong cung. Sao hôn sự giữa Bệ hạ và nàng ấy vẫn chưa thành?”
“Ừm.” Bùi Hàm nốc cạn một chén rượu, không tỏ rõ ý kiến.
“Trong lòng Bệ hạ vẫn chỉ nhớ mong một mình nàng ấy thôi phải không?” Lăng Kiêu nói trúng tim đen của Bùi Hàm, nhân có chút hơi men, nói: “Theo ta thấy, Bệ hạ nếu như sốt ruột, cứ trực tiếp hạ một đạo thánh chỉ nghênh thú nàng ấy là được, đoán chừng nhà họ Khương cũng không dám từ chối, đơn giản biết bao.”
“Không được.” Trong mắt Bùi Hàm thoáng hiện ba phần men say, hắn lắc đầu từ chối. Hắn muốn nàng cam tâm tình nguyện.
Lăng Kiêu vốn cũng chỉ nói đùa, không nhịn được nói: “Vậy Bệ hạ cứ định kéo dài mãi như vậy sao?”