Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 33: Tâm sự

Trước Sau

break

"Thần xin thỉnh an Bệ hạ, Bệ hạ vạn an."
"Đứng dậy đi."

Tâm trạng Bùi Hàm có vẻ rất tốt. Uẩn Đường hoàn thành việc chép sách trong sáu ngày, nhanh hơn dự tính của hắn một ngày; chắc hẳn hôm đó, sau khi trở về, nàng đã thức trắng đêm để sao chép.

Hắn nhận lấy bản "Lễ Ký" mà Uẩn Đường đã chép, thuận miệng bảo: "Ngồi đi."

"Đa tạ Bệ hạ."

Trong thư phòng không có người thứ ba. Uẩn Đường tìm một chỗ ngồi xuống quan sát Bùi Hàm cẩn thận lật xem từng trang, trông như muốn kiểm tra thật kỹ.

Nàng thầm hít một hơi sâu, nghĩ thầm: Làm hoàng đế mà lại rảnh rỗi như vậy sao? Rõ ràng là cố ý làm khó mình.

Uẩn Đường cảm thấy bực bội, liền quay mặt sang chỗ khác. Nhưng Bùi Hàm lại cố tình không để nàng được yên, cất tiếng hỏi: "Chuyện Thượng Công cục, khanh không phận sự sao lại xen vào?"

"Sáu cục thượng quan thân thiết như người một nhà, đương nhiên phải giúp đỡ lẫn nhau." Uẩn Đường cố nén giọng, nhưng lời vừa thốt ra chính nàng cũng thấy giả dối.

"Ồ?"

Nàng nói thẳng: "Tô thượng công đích thân đến tìm, thần có thể làm gì khác được."

Thấy thái độ bất cần của nàng, Bùi Hàm bật cười thầm, không tiếp tục trêu chọc nữa. Uẩn Đường cố nén cơn giận trên mặt.

Nghĩ lại, trong sáu vị thượng quan, nàng đúng là người có thâm niên ít nhất. Tô thượng công đến Thượng Nghi cục mượn người, chắc cũng biết nàng khó mà từ chối.

Suy cho cùng, nếu miếng ngọc Hòa Điền thật sự bị hỏng do lỗi của Thượng Công cục thì khi Tô thượng công cần một người gánh tội thay, người đầu tiên bà ấy nghĩ tới chắc chắn sẽ là nàng.

Thượng nghi tiền nhiệm từ quan theo chồng đi nhận chức ở nơi xa, nhờ vậy nàng mới có cơ hội được thăng lên ngũ phẩm khi tuổi còn trẻ. Sau lần may mắn đó là vô số ánh mắt ngưỡng mộ, ghen tị và đố kỵ âm thầm hướng tới nàng, nàng sao đề phòng hết được.

Được mất vốn là chuyện thường tình, nàng cũng không lấy gì làm ấm ức.

Trong điện lặng ngắt, chỉ còn tiếng lật sách sột soạt.
Từ chỗ Uẩn Đường ngồi, nàng nhìn thấy bên cạnh ngự án của Bùi Hàm là những tập hồ sơ thi tuyển nữ quan mà nàng đã sai Đặng tư tịch biên soạn và gửi đến mấy ngày trước. Không biết Bệ hạ có thực sự rảnh rỗi để xem từng bộ hồ sơ ấy hay không.

Ánh mắt nàng vô thức dừng lại trên người Bùi Hàm. Hôm nay, hắn đội bạch ngọc quan, gò má nhìn nghiêng vẫn ôn hòa, tuấn tú như xưa. Trong một thoáng chốc, Uẩn Đường có cảm giác mọi thứ dường như vẫn chưa từng thay đổi.

"Có chuyện muốn hỏi trẫm?"

Tiếng Bùi Hàm vang lên, kéo Uẩn Đường khỏi dòng suy tư. Giọng hắn không tỏ vẻ thiếu kiên nhẫn. Uẩn Đường lắc đầu: "Thần không dám."

Thấy Bùi Hàm đã xem xong, Uẩn Đường đứng dậy: "...Thần xin cáo lui."

Bùi Hàm nhìn nàng hồi lâu, cuối cùng nói: "Đi đi."

Phía chân trời, sấm bất ngờ nổ vang, mưa rào trút xuống, chặn bước Uẩn Đường dưới mái hiên ngoài điện.
Mưa lớn thế này, dù có dù vải thì đi trong mưa cũng vẫn rất nhếch nhác.

Cao Toàn đúng lúc lên tiếng: "Mưa lớn quá, thượng nghi đợi tạnh chút rồi hãy về?"
Biết hắn có ý tốt, Uẩn Đường gật đầu: "Đa tạ Cao tổng quản."

Làm theo chỉ dẫn của Cao Toàn, Uẩn Đường men theo hành lang, tìm một chiếc ghế ở thiên điện rồi ngồi xuống. Nàng tựa người vào lan can, lặng lẽ ngắm màn mưa dày đặc trước mắt.

Những hạt mưa rơi xuống đất bắn tung tóe thành vô số giọt nước li ti. Uẩn Đường cứ thế nhìn mưa mà ngẩn người.

Thực ra, khi ở trong thư phòng lúc nãy, nàng rất muốn hỏi Bùi Hàm rốt cuộc giữa hắn và Liễu Kỳ đã xảy ra chuyện gì.

Nàng vẫn luôn tin rằng, suốt thời gia  mười năm gắn bó thanh mai trúc mã, Bùi Hàm thật lòng với mình. Nàng cũng vẫn luôn nghĩ rồi sẽ bình yên lấy hắn, trở thành Duệ vương phi.

Nhưng khi thái tử điện hạ lâm bệnh qua đời, mọi thứ đều thay đổi. Bùi Hàm chủ động dấn thân vào cuộc tranh đoạt ngôi vị thái tử, bị cuốn vào vòng xoáy quyền lực đầy biến động ấy.

Mẫu tộc của hắn, Lăng gia, vốn là một thế gia võ tướng: ngoại tổ phụ giữ chức Trấn Quốc Đại tướng quân nhị phẩm, cữu phụ thì được phong Vân Huy tướng quân tam phẩm. Cả hai người họ đều trấn giữ tây cảnh, mang chiến công hiển hách.

Khi tiên thái tử còn sống, Bùi Hàm chưa từng kết bè phái. Nay đã bước vào cuộc tranh giành ngôi vị, hắn đương nhiên cần đến sự hậu thuẫn của các văn thần.

Khương gia có tổ huấn trăm năm phải giữ trung lập, không được dính líu đến tranh đoạt ngôi vị. Nàng không hiểu nổi Bùi Hàm. Có lẽ hắn cũng biết rõ điều này, nên nhanh chóng chuyển sang lấy lòng Liễu gia.

Liễu Kỳ cũng xuất thân danh giá không kém nàng. Với Bùi Hàm, người đang hướng tới ngôi vương, cưới Liễu Kỳ hay một tiểu thư bên gia tộc quan văn khác đều mang lại lợi ích to lớn.

Khi nàng và Bùi Hàm tranh cãi kịch liệt nhất, chính mắt nàng từng thấy thân vệ của hắn đưa thư cho tiểu thư Liễu gia. Nàng vẫn còn nhớ nụ cười rực rỡ của Liễu Kỳ khi nhận được thư ấy. Nàng đã rất muốn hỏi Bùi Hàm, rốt cuộc mình là gì đối với hắn.

Đáng tiếc, những điều không thể hỏi năm xưa, giờ lại càng không thể.

Tiếng mưa tí tách khiến lòng người thêm rối bời. Đằng xa, trời đã hửng sáng, cơn mưa rào mùa hạ vừa dứt.

Mưa đến nhanh mà tạnh cũng nhanh. Uẩn Đường cầm lấy chiếc dù vải, đi về phía Thượng Nghi cục. Nàng mới đi được nửa đường thì gặp Thái Lê tới đón.

"Tiểu thư." Vạt áo Thái Lê ướt sũng. "Mưa lớn quá, tiểu thư trú ở đâu vậy?"

"Ta tìm một cái đình trú mưa. Chúng ta về thôi."

"Vâng." Thái Lê nhận dù từ tay Uẩn Đường, thấy nàng không sao mới yên lòng.

Tại thư phòng Chiêu Dương cung, Cao Toàn bẩm báo: “Bệ hạ, Khương đại tiểu thư đã trở về Thượng Nghi cục.”

Ánh mắt Bùi Hàm vẫn dừng lại trên trang sách cuối cùng Uẩn Đường vừa chép. Hôm nay gặp nàng, Toàn nhi dường như có tâm sự. “Khương phủ có động tĩnh gì không?”

Cao Toàn suy nghĩ một lúc rồi đáp: “Khương thượng thư đang bận việc ở Hộ bộ, Khương phủ vẫn bình thường. Chỉ có điều, nô tài nghe nói gần đây Khương lão phu nhân thường xuyên qua lại với lão phu nhân phủ Ninh Viễn hầu.”

“Không sao.”

Cao Toàn gật đầu vâng dạ. Dạo này Khương đại tiểu thư vẫn luôn ở trong cung theo lệnh Bệ hạ, dĩ nhiên sẽ không có chuyện gì xảy ra.

“Bây giờ là mấy giờ?”

"Bẩm Bệ hạ, đã sang giờ Mùi ba khắc. Hai vị thượng thư của Lễ bộ và Binh bộ đang đợi ngoài cửa.”

“Truyền họ vào đi.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc