Tuy Uẩn Đường đã đồng ý cho Lâm Nhạc Lan nghỉ ngơi vài ngày, nhưng hôm sau nàng ấy vẫn đến làm việc đúng giờ. "Thượng nghi đại nhân."
"Sao lại đến sớm vậy?" Uẩn Đường đặt bút xuống, ra hiệu về phía chiếc ghế đối diện. "Ngồi đi."
"Ngủ một đêm, hạ quan đã thấy khỏe hơn nhiều rồi, đa tạ thượng nghi đại nhân."
Trong phòng không có người ngoài, Lâm Nhạc Lan ngập ngừng mở lời: "Hôm qua trở về, hạ quan đã suy nghĩ kỹ lại toàn bộ sự việc, càng nghĩ càng thấy có điều kỳ lạ."
"Cứ nói đừng ngại."
"Thưa thượng nghi đại nhân, hạ quan và Lưu điển tân đã đến Thượng Công cục làm việc vào năm ngày trước. Tô thượng công đối đãi với chúng hạ quan rất hòa nhã, thân thiết, còn giữ chúng hạ quan ở lại dùng bữa tối."
Có lẽ Tô thượng công đã sắp xếp trước với Thượng Thực cục nên bữa ăn hôm đó thịnh soạn hơn hẳn lệ thường của nữ quan. Trên bàn lúc ấy còn có thêm ba bốn món điểm tâm. Nàng thật sự cảm thấy Tô thượng công xởi lởi, phóng khoáng, Sự xa lạ và bất an lúc mới đến Thượng Công cục cũng cùng với những cuộc trò chuyện mà vơi dần đi.
"Cũng chính trong bữa tối đó, Tô thượng công đã phân công công việc cho chúng hạ quan. Bà ấy nói rằng người của Thượng Nghi cục sẽ không phải làm việc quá khó khăn nên đã chọn Lưu điển tân đến phòng thêu giám sát các tú nương. Hạ quan cùng Ngô chưởng trân thì quản lý chỉ vàng, chỉ bạc và các vật quý giá khác."
Tô thượng công quan tâm đến các nàng, lại có nữ quan Thượng Công cục hỗ trợ công việc nên ai nấy đều răm rắp nghe theo. Lâm Nhạc Lan thậm chí cảm thấy may mắn vì được giao việc nhẹ nhàng.
"Thực ra, hạ quan cho rằng việc bảo quản trân bảo quan trọng hơn giám sát tú nương, lẽ ra nên để Lưu điển tân làm thì phù hợp hơn.”
Uẩn Đường chấm mực, tiếp tục lắng nghe.
“Sau bữa tối, hạ quan đến gặp Ngô chưởng trân. Nàng nói phòng thêu đang bận rộn chuẩn bị mũ miện mùa hè cho bệ hạ, các vật dụng cần thiết đã được Ty Bảo ty giao từ sớm. Trong đó, ngọc thạch trang trí trên mũ miện là quý giá nhất, cần được bảo quản cẩn thận."
"Ngươi có xem qua những viên ngọc thạch đó trước không?"
"Chưa từng ạ." Lâm Nhạc Lan vô cùng áy náy.
"Ngô chưởng trân không hề nhắc đến, hạ quan hồ đồ cũng không nghĩ tới. Thêm nữa, trời cũng đã tối, sau khi trò chuyện và nhận chìa khóa từ Ngô chưởng trân, chúng hạ quan ai nấy trở về phòng."
Uẩn Đường dừng bút, vẻ mặt dần trở nên nghiêm nghị. "Viên ngọc Hòa Điền bị vỡ đó vẫn luôn được cất giữ cẩn thận trong hộp gấm. Chìa khóa thì hạ quan và Ngô chưởng trân mỗi người giữ một chiếc, phải có cả hai mới mở được hộp."
Cách này tuy an toàn nhưng vô tình khiến hai người không có cơ hội tự mình mở ra xem xét.
"Giờ nghỉ trưa chiều hôm đó, hạ quan đang mơ màng thì người của Ty Chế ty vội vàng đến truyền lời muốn dùng ngọc Hòa Điền. Người tới thúc giục rất gấp, hạ quan lập tức tỉnh táo hẳn. Vì Tô thượng công đã dặn trước rằng ngọc Hòa Điền rất quý giá, không thể giao cho người khác, nên hạ quan cùng Ngô chưởng trân phải tự mình hộ tống mang qua."
"Ngô chưởng trân lấy chìa khóa, hạ quan ôm hộp gấm đi ra cửa. Không hiểu sao chân hạ quan lại trượt một cái, dường như vấp phải ngưỡng cửa. Nữ sử đến đỡ lại vô tình đẩy trúng hạ quan, hộp gấm cứ thế rơi thẳng xuống đất."
Nhớ lại cảnh tượng lúc đó, tim Lâm Nhạc Lan vẫn còn đập mạnh. "Hộp gấm rơi xuống, mọi người đều sợ đến không dám động đậy. Ngô chưởng trân là người phản ứng nhanh nhất, lúc mở hộp ra thì ngọc đã vỡ làm hai mảnh, không thể cứu vãn."
Uẩn Đường lắc đầu: "Ngọc Hòa Điền quý giá như vậy, nếu muốn dùng sao không dặn dò từ sớm mà lại đột ngột cần gấp?"
Theo nàng thấy, Tô thượng công không phải người thiếu chu đáo. Hơn nữa, việc chế tạo mũ miện không phải chuyện một sớm một chiều, chẳng lẽ một chốc một lát cũng không đợi được sao? Hành động này cứ như cố ý khiến người ta luống cuống.
"Thượng nghi đại nhân..." Lâm Nhạc Lan ngập ngừng, hạ thấp giọng: "Lúc ngọc vỡ, hạ quan từng thử ghép hai mảnh lại, tuy vô ích nhưng cảm thấy rõ ràng có một khe hở nhỏ. Khi đó, hạ quan và Ngô chưởng trân chỉ nghĩ là có mảnh vụn ngọc bắn ra ngoài nên không để tâm. Nhưng tối qua trở về, hạ quan nghĩ đi nghĩ lại, thực sự cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ khôn tả."
Thấy Uẩn Đường im lặng, Lâm Nhạc Lan vội giải thích: "Hạ quan không cố ý trốn tránh trách nhiệm, chuyện này là lỗi của hạ quan, hạ quan chỉ là..."
"Từ đầu đến cuối, ngươi đều chưa từng nhìn thấy viên ngọc Hòa Điền nguyên vẹn, đúng không?"
Lâm Nhạc Lan đột nhiên ngẩng đầu: "Thượng nghi đại nhân!"
Một lời như đánh thức người trong mộng, nàng ấy nghĩ đi nghĩ lại, vô cùng chắc chắn nói: "Chưa từng ạ."
Uẩn Đường cười khổ, chuyện này chỉ là suy đoán của hai người các nàng. Cũng có thể là các nàng đã quá đa nghi, không thể tuỳ tiện công khai bàn tán.
"Dù thế nào đi nữa, bệ hạ đã có kết luận rồi, không có bằng chứng thì chuyện này chỉ có thể dừng lại ở đây."
"Vâng, hạ quan hiểu." Dù còn trẻ, Lâm Nhạc Lan cũng biết trong cung không phải nơi rạch ròi đúng sai. Tô thượng công đã nhanh chân xin tội trước mặt bệ hạ, mọi chuyện đã định, sao có thể tiếp tục dây dưa. May mà chỉ bị phạt bổng lộc một năm, coi như một hình phạt nhỏ để răn đe.
"Không dám giấu thượng nghi đại nhân, lúc viên ngọc đó vỡ, hạ quan thực sự tưởng mình sắp chết đến nơi." Đến giờ nghĩ lại, Lâm Nhạc Lan vẫn còn sợ hãi.
"Bệ hạ sẽ không vì những thứ vật ngoài thân này mà lấy mạng người đâu." Uẩn Đường nói một cách vô cùng tự nhiên, hoàn toàn không cảm thấy có gì bất thường.
Lâm Nhạc Lan lặng lẽ cúi đầu. Thượng nghi đại nhân nói vô tình, nàng ấy chỉ có thể cố làm như không nghe ra sự thân mật trong lời nói của Uẩn Đường.
Nhìn thái độ xa cách giữa thượng nghi đại nhân và bệ hạ, xem ra lời biểu tỷ nói với nàng rằng hai người từng có một đoạn tình cảm, khả năng đúng đến tám chín phần mười.
Lâm Nhạc Lan thú nhận xong mọi chuyện, nhất thời lại không muốn rời đi. Ở bên cạnh thượng nghi đại nhân, nàng ấy cảm thấy rất yên tâm. Thấy Uẩn Đường không có ý đuổi mình, Lâm Nhạc Lan bạo dạn đổi chủ đề: "Thượng nghi đại nhân đang chép Lễ Ký ạ?"
"Phải." Uẩn Đường đếm lại: "Bệ hạ giới hạn mười lăm ngày phải chép xong, cũng đã được gần một nửa rồi."
Lâm Nhạc Lan giúp Uẩn Đường sắp xếp những trang sách đã chép xong, nét chữ trên đó linh động, thanh tú, nhìn rất đẹp mắt.
"Chữ của thượng nghi đại nhân thật đẹp." Nàng ấy không kìm được khen một câu.
Uẩn Đường cười nói: "Hồi nhỏ ta theo ngoại tổ phụ luyện chữ, đến khi thi tuyển nữ quan mới thấy một nét chữ đẹp rất có ích."
Lâm Nhạc Lan vô cùng đồng tình. Nàng ấy cẩn thận xếp chồng những trang sách ngay ngắn sang một bên, không tìm được thêm lý do gì để ở lại: "Thượng nghi đại nhân bận việc, hạ quan xin cáo lui trước."
"Đi đi." Uẩn Đường cầm bút lên lại, cuối cùng nói thêm: "Chuyện ngươi vừa nói với ta, đừng kể cho người khác, kẻo rước họa vào thân."
"Vâng, hạ quan hiểu." Nàng ấy bước ra khỏi nhà chính. Ánh nắng chói chang chiếu lên lá cây, tạo thành những chấm sáng lốm đốm. Phạt bổng một năm, ba năm không được thăng tiến, Lâm Nhạc Lan tính toán mà không khỏi nản lòng.
Thôi vậy, thôi vậy, chỉ có thể coi như một lần vấp ngã để thêm khôn lớn. Rất nhanh sẽ là một ngày mới...