Sau Khi Người Cũ Lên Ngôi Hoàng Đế

Chương 29: Chép phạt

Trước Sau

break

"Tạ ơn Bệ hạ".

Uẩn Đường không ngờ Bùi Hàm lại bằng lòng phối hợp, bèn tranh thủ thời gian hỏi Lâm Nhạc Lan: "Trước khi tiếp quản, đã kiểm kê hết số lượng đầy đủ chưa?"

Lâm Nhạc Lan suy nghĩ một lát rồi lắc đầu.

Ngô chưởng trân thưa: "Bẩm bệ hạ và thượng nghi đại nhân, tất cả vật phẩm đều do Ty Bảo ty gửi tới nửa tháng trước. Sau khi Tô thượng công và Hà ty chế kiểm tra không sai sót mới nhận và giao cho chúng hạ quan bảo quản."

"Trong khoảng thời gian đó, có ai khác từng tiếp xúc qua không?"

"Chưa từng ạ, chìa khóa luôn ở trong tay hạ quan và Ngô chưởng trân, không một ai động tới."

Trong đầu Uẩn Đường lờ mờ có một ý nghĩ…

Thôi thượng cung nói: "Lần này sáu cục thượng quan phụng chỉ dâng mũ miện mùa hè lên bệ hạ. Việc để xảy ra sự cố làm hư hỏng ngự dụng, mong bệ hạ trừng phạt."

Tô thượng công quỳ xuống xin tội: "Thần điều phối không tốt. Miếng ngọc dùng cho mũ miện của bệ hạ vô cùng quý giá, thần cho rằng giao cho nữ sử không đủ đảm bảo nên đã lệnh cho Ngô chưởng trân và Lâm chưởng tán cùng bảo quản. Nào ngờ vẫn xảy ra sai sót, xin bệ hạ ban tội."

Lời này không có chỗ nào để bắt bẻ. Sự sắp xếp của Tô thượng công vốn hợp tình hợp lý, nhưng ai có thể lường trước được lại xảy ra sự cố này. Hai vị thượng quan vừa quỳ xuống, tất cả nữ quan có mặt cũng đồng loạt quỳ theo: "Bệ hạ thứ tội."

Uẩn Đường quỳ bên cạnh Thôi thượng cung, cúi đầu không nói. Sự việc đã rõ ràng, không cần tranh cãi thêm, việc giáng tội thế nào hoàn toàn phụ thuộc vào ý của bệ hạ.

Bùi Hàm ngẫm nghĩ một lát rồi từ từ nói: "Các quan viên liên quan trong Thượng Quan cục, từ cấp ty trở lên phạt bổng nửa năm, còn lại phạt bổng ba tháng. Hai nữ quan đang trong ca trực, ngoài trừ một năm bổng lộc, ba năm không được thăng tiến để làm gương. Khương thượng nghi quản lý cấp dưới không nghiêm – chép phạt mục Lễ Ký mười lần.”

Uẩn Đường tức giận ngẩng đầu, đối diện ánh mắt thản nhiên của vị quân vương áo trắng. Hắn rõ ràng cố ý. Dù tức giận, Uẩn Đường vẫn phải nén lại, cùng mọi người nói: "Vi thần tạ ân Bệ hạ."

Ngoại trừ Uẩn Đường, các nữ quan khác đều thật lòng cảm tạ ân điển. Ngọc Hòa Điền vô giá, người thường sao bồi thường nổi. Bệ hạ chỉ phạt bổng một năm đã là vô cùng nhân từ.

Đã làm lỡ thời gian của bệ hạ, các nữ quan Thượng Quan cục đều biết không nên ở lại lâu. Thôi thượng cung dẫn đầu nói: "Vi thần cáo lui."

Uẩn Đường đứng dậy, khi ánh mắt chạm phải Bùi Hàm một lần nữa, nàng vẫn giữ được nụ cười đúng mực.

Ra khỏi Chiêu Dương cung, vẻ mặt mọi người hầu hết đều nhẹ nhõm. Uẩn Đường che chở Lâm Nhạc Lan phía sau: "Lâm chưởng tán lần này chịu kinh sợ không nhỏ. Thượng Quan cục không còn việc gì, ta đưa nàng về."

Tô thượng công nói: "Khương thượng nghi cứ tự nhiên. Lần này làm liên lụy đến thượng nghi, ta thực sự áy náy, ngày khác nhất định sẽ đến tận nhà tạ lỗi."

Uẩn Đường thờ ơ đáp, giọng không mặn không nhạt: "Tô thượng công khách sáo rồi, là hạ quan quản lý cấp dưới không đúng phép. Xin cáo lui." Dứt lời, nàng dẫn Lâm Nhạc Lan rời đi.

Tô thượng công mỉm cười nhàn nhạt, nắm chắc rằng Uẩn Đường không thể làm gì được mình: "Thượng cung đại nhân, thần cũng xin cáo lui."

Thôi thượng cung đáp: "Được, trong Thượng Quan cục vẫn còn nhiều việc phải giải quyết."

Hai vị thượng quan từ biệt, mỗi người dẫn thuộc hạ trở về. Một cơn sóng gió tưởng chừng nguy hiểm đã lắng xuống.

Về đến Thượng Nghi cục, Uẩn Đường chưa kịp lên tiếng, Lâm Nhạc Lan đã vội quỳ xuống: "Xin thượng nghi đại nhân trừng phạt. Hạ quan bất tài gây họa lớn, suýt làm liên lụy cả Thượng Nghi cục."

Uẩn Đường lắc đầu, đỡ nàng dậy: "Ngươi về phòng nghỉ ngơi đi, không cần quá tự trách."

Lâm Nhạc Lan hỏi: "Thượng nghi đại nhân không trách hạ quan sao?" Nàng tự lắc đầu, chính nàng cũng không thể tha thứ sai lầm ngu ngốc như vậy của bản thân.

Uẩn Đường chân thành nói: "Nếu nói ngọn nguồn thì chính ta đường đột cho Thượng Quan cục mượn ngươi mới gây ra tai họa này. Ta cũng chịu một nửa trách nhiệm. Bài học hôm nay, cả hai ta đều nên ghi nhớ. Ngươi cứ về nghỉ, hai ngày này suy nghĩ kỹ lại toàn bộ sự việc."

Lâm Nhạc Lan hoàn hồn: "Ý của thượng nghi đại nhân là..." Nàng nhớ ra ban ngày thượng nghi đại nhân dường như vẫn luôn muốn hỏi điều gì đó.

Uẩn Đường cười an ủi: "Không cần nặng lòng, nghĩ thông suốt rồi nói. Hôm nay và ngày mai, ngươi không cần đến điểm danh."

Lâm Nhạc Lan thấy sống mũi cay cay, chút sức lực gồng gánh cả ngày cuối cùng cũng trút bỏ được: "Đa tạ thượng nghi đại nhân."

Sau khi lệnh cho nữ sử đưa Lâm Nhạc Lan cẩn thận về phòng, Uẩn Đường nhắm mắt lại. Nửa ngày nay toàn bộ câu chuyện thật hỗn loạn, khiến người ta không kịp ứng phó. Dâng ngự quan vốn là trách nhiệm của Thượng Quan cục giờ lại liên lụy đến Thượng Nghi cục. Thượng Quan cục và Thượng Nghi cục vốn ít qua lại, việc Tô thượng công đột nhiên đến mượn người đã là kỳ lạ. Cứ cho là muốn mượn người, cũng nên đến Thượng Phục cục mới hợp lý.

Trong cuộc tranh chấp giữa nàng và Tô thượng công, Thôi thượng cung lại rõ ràng thiên vị đối phương. Vậy mà ngày thường, Thôi thượng cung đối xử với năm cục còn lại đều công bằng, rất ít khi thiên vị rõ ràng đến thế. Ngoài việc cháu gái Thôi thượng cung đang làm ở Thượng Quan cục, hai người họ cũng không có giao tình đáng kể nào.

Uẩn Đường cười khổ, hóa ra câu nói "Lục Thượng thân thiết như người một nhà" ý là có họa cùng gánh.

"Thượng nghi đại nhân, Chiêu Dương cung cử người đến."

Chiêu Dương cung? Uẩn Đường không muốn đoán tâm tư Bùi Hàm, mệt mỏi nói: "Cho vào."

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc