Thích Âm vẫn tức giận: “Anh dựa vào cái gì mà không cho em mặc váy?”
Kỷ Lưu Thành: “Còn không phải do anh sợ em lạnh sao?”
Thích Âm: “Nhưng anh còn không cho em thoa son.”
Kỷ Lưu Thành: “Chúng ta đi ăn cơm, còn thoa son làm gì, không sợ nuốt vào sao?”
Thích Âm cạn lời.
Kỷ Lưu Thành coi như cô tán đồng, gắp thức ăn cho cô, còn nói: “Anh nói đúng không?”
Thích Âm càng giận: “Đúng cái gì mà đúng? Mà anh còn dựa vào cái gì mà quản em?”
Kỷ Lưu Thành nghe cô nói vậy cũng có chút tức giận: “Đương nhiên dựa vào anh là bạn trai em.”
Thích Âm: “Sớm biết anh là trực nam ngớ ngẩn như vậy, em nhất định sẽ không chọn anh là bạn trai.”
Kỷ Lưu Thành: “Em không chọn anh thì còn chọn ai? Với cả anh làm sao mà bị nói là trực nam?”
Thích Âm: “Anh không cho em thoa son.”
Kỷ Lưu Thành: “Về nhà rồi thoa cho một mình anh xem không tốt sao?”
Thích Âm: “Không tốt!
Hai người ve vãn đánh yêu quá rõ ràng, Hà Mãn cũng không nhìn nổi, đi đến rót rượu cho hai người, bắt bọn họ uống.
Thích Âm bởi vì hờn dỗi, cầm ly rượu Hà Mãn đưa cho, một hơi uống cạn.
Bên cạnh vang lên tiếng vỗ tay khen ngợi, nhưng Kỷ Lưu Thành càng đau đầu.
Cô nhóc này, thực sự muốn đôi co đến cùng với anh đúng không?
Thích Âm thật sự tức giận, sau khi uống rượu cô liền đi chơi cùng mấy cô gái khác, mãi cho đến KTV, cô cũng chưa từng đến chỗ Kỷ Lưu Thành.
Kỷ Lưu Thành vừa tức giận vừa bất lực, cuối cùng anh bắt Hà Mãn đi ra ngoài, hỏi cậu phải làm sao bây giờ.
Hà Mãn cũng không hiểu: “Sao anh không để chị dâu thoa son?”
Kỷ Lưu Thành: “Quá đẹp.”
Hà Mãn: “Hả?”
Kỷ Lưu Thành: “Tôi nhìn là muốn hôn cô ấy nên không muốn cho người khác thấy, cậu hiểu không?”
Hà Mãn: “Anh, cái này…”
Kỷ Lưu Thành hỏi cậu: “Bây giờ cô gái kia thật sự tức giận rồi, tôi phải dỗ kiểu gì?”
Không đợi Hà Mãn trả lời, Kỷ Lưu Thành đã nghĩ ra cách trước: “Hay là tôi vào cướp mic hát một bài tình ca cho cô ấy?”
Hà Mãn: “Hát tình ca cũng được, nhưng em cảm thấy chị dâu sẽ tức giận.”
Kỷ Lưu Thành: “Vậy phải làm sao bây giờ?”
Hà Mãn suy nghĩ, hỏi Kỷ Lưu Thành: “Anh, tiền trong thẻ của anh còn đủ dùng chứ?”
Kỷ Lưu Thành trực tiếp nói cho cậu: “Thẻ của tôi là thẻ không giới hạn.”
Khuôn mặt Hà Mãn cứng lại, “Được được được, vậy thì có cách, lấy điện thoại ra đi.”
Kỷ Lưu Thành lôi điện thoại ra.
Đến khi trở về phòng bao có người đang hát, có người đang chơi trò chơi, Thích Âm đang cùng mấy người chơi đại mạo hiểm, bị thua, muốn tìm một người cùng giới để hôn.
Kỷ Lưu Thành không chút nghĩ ngợi kéo người lên hôn.
“Phải cùng giới tính! Lớp trưởng! Cậu không tính toán gì hết, đã nói là cùng giới rồi, nhất định phải để Thích Âm hôn một cô gái!
Kỷ Lưu Thành: “Vì vợ của tôi, hôm nay tôi có thể làm con gái được.”
“Không được như vậy!”
“Lớp trưởng, sao cậu không chịu thua chứ?”
Kỷ Lưu Thành lại ôm Thích Âm hôn xuống, sau khi hôn Thích Âm khiến cô mơ mơ màng màng, ôm cô vào ngực, nói với mọi người: “Vợ tôi chỉ tôi mới được hôn, con gái cũng không được.”
“Lớp trưởng, như vậy thật sự không được!”
Kỷ Lưu Thành: “Vậy tôi hát cho mọi người một bài, như vậy được chưa?”
Kỷ Lưu Thành hát rất hay, chẳng qua là ít hát, vừa nói như vậy, mọi người nhất thời đều hứng thú.
Mọi người đồng ý, Kỷ Lưu Thành nhờ người chọn bài hát rồi đi lên hát.
Chỉ là quả nhiên đây là bài tình ca, hát xong Kỷ Lưu Thành lại thổ lộ trước mặt mọi người, nói đây là dành tặng cho Thích Âm.
Người trọng phòng tự nhiên được đút cho một miếng cẩu lương.
Sau khi Kỷ Lưu Thành hát xong, lại có người lên hát, lực chú ý của mọi người dần dần chuyển sang người khác.
Đúng lúc này Thích Âm cảm thấy tay mình bị người nào đó kéo.
Là Kỷ Lưu Thành.
“Qua đây.”
Giọng Kỷ Lưu Thành rất thấp, lực đa͙σ lại không nhỏ, Thích Âm liền bị anh đưa tới nhà vệ sinh như vậy.