Thích Âm mềm sụp phần eo, áp má vào chiếc gối trắng, nằm như vậy lại muốn ngủ.
Kỷ Lưu Thành bỗng nhiên lại gần hôn lên tóc cô, kêu cô: “Âm Âm…”
Thật lưu luyến, thật dịu dàng, nhưng cao trào qua đi cô chỉ muốn ngủ, cũng chỉ hừ một tiếng không phản ứng.
Sau đó cô liền cảm nhận được dươиɠ ѵậŧ chôn trong ŧıểυ huyệt mình lại cứng lên.
Thích Âm không thoải mái duỗi tay ra sau đuổi Kỷ Lưu Thành, giọng mềm nhũn: “Không được, anh mau ra đi, em muốn ngủ.”
Kỷ Lưu Thành lại hôn từ bả vai cô xuống, đến lưng, đến xương chậu, cuối cùng nhấc cái mông trắng nõn mượt mà của cô lên, lần nữa cắm vật cứng rắn vào trong.
Vừa rồi thật sự rất đau, không phải Kỷ Lưu Thành rất thương cô sao? Sao hiện tại lại không đúng mực như vậy?
Nhưng không chỉ không đúng mực.
Sau khi Kỷ Lưu Thành nghe thấy âm thanh không đúng từ Thích Âm, nâng mặt cô lên nhìn thấy khóe mắt ướt át, dươиɠ ѵậŧ đang cắm trong cơ thể cô thế nhưng lại phồng lên một vòng.
Kỷ Lưu Thành nhìn thấy nước mắt của Thích Âm xác thật là càng hưng phấn, ở trên giường luyến tiếc làm cô khóc, nhưng cũng chính ở trên giường anh lại cầm thú muốn Thích Âm vì anh mà chảy nhiều nước mắt hơn nữa.
Thích Âm tức giận kéo Kỷ Lưu Thành qua cắn một phát vào đầu vai mang theo lớp mồ hôi mỏng của anh, Kỷ Lưu Thành lại bế cô lên, một đường mang xuống giường.
“Cậu muốn làm gì?”
Kỷ Lưu Thành hôn lên mặt cô, hỏi cô: “Có phải rất mệt không?”
Đối diện ban công là một rừng cây, không phải nhà ở, theo lý thuyết hẳn là sẽ không có ai đi ngang qua, nhưng để toàn thân lõa lồ bên ngoài cộng với việc ŧıểυ huyệt ẩm ướt bị gió đêm thổi qua, Thích Âm xấu hổ cảm thấy dường như trong nháy mắt đã lên đỉnh rồi.
“Kỷ Lưu Thành đồ khốn kiếp! Đồ khốn kiếp!”
“Đỡ chắc vách tường chớ lộn xộn,” Lực tay của Kỷ Lưu Thành thật kinh người, dùng tư thế đó tiến vào cơ thể cô, thế nhưng không tốn sức chút nào, thành thạo như cũ, anh đẩy dươиɠ ѵậŧ vào sâu bên trong Thích Âm, hôn lên lỗ tai cô, nghẹn ngào nói: “Tớ muốn tiếp tục làm cậu.”