+ cậu chỉ có thể bị tớ làm + tớ cũng chỉ làm một mình cậu.
Thích Âm hai ngày nay luôn chọc cho Kỷ Lưu Thành tức giận.
Nhưng Kỷ Lưu Thành giận thì giận, bực thì bực, khi nào cưng chiều thì vẫn cưng chiều.
Anh ôm cô tới phòng tắm rồi rửa sạch ŧıểυ huyệt cho cô một lần, sau đó lại nghiêm túc bôi thuốc cho cô.
Trong suốt quá trình Thích Âm đã thử dụ dỗ Kỷ Lưu Thành làm cô, nhưng Kỷ Lưu Thành không hề dao động.
“Sao cậu lại như vậy, cậu chơi tớ đủ rồi sao?” Tuy rằng Thích Âm là mỹ nhân tiêu chuẩn, khuôn mặt sắc sảo, nhưng khi cố ý làm dáng vẻ ấm ức vẫn khiến cho người ta nhìn thấy mà thương.
Kỷ Lưu Thành cắn răng, nhưng cuối cùng vẫn cứng rắn lật người cô lại, đánh hai cái vào mông cô.
“A ~ ”
“Tớ sẵn sàng làm cậu, vĩnh viễn không thể đủ, nhưng làm việc này phải biết tiết chế, hôm nay cậu đã cao trào rất nhiều lần, ŧıểυ huyệt còn sưng, tớ không thể cắm côn ŧɦịŧ vào.”
Thích Âm hừ một tiếng, đôi môi kiều diếm đỏ tươi khẽ mở: “Đàn ông luôn không suy nghĩ trước khi nói sao? Ban đầu cậu còn bảo ngày nào cũng làm tớ.”
Kỷ Lưu Thành bình tĩnh nói: “Hôm nay đã làm rồi.”
Thích Âm: “Nhưng mà cậu mới bắn một lần.”
Kỷ Lưu Thành: “Cậu còn muốn vài lần?”
Thích Âm: “Cậu càng ngày càng hung dữ với tớ!”
Kỷ Lưu Thành lại đánh vào mông cô một cái, lạnh lùng nói: “Tớ thấy tớ phải hung dữ với cậu một chút, để cậu bớt dụ dỗ tớ lại.”
Tuy rằng nói như vậy, Kỷ Lưu Thành vẫn mặc xong qυầи ɭóŧ cho cô, lại bế cô lên giường.
“Chẳng lẽ cậu muốn tớ ngây ngốc trên giường sao?” Thích Âm vô cùng đáng thương hỏi anh.
Kỷ Lưu Thành đưa cô sách giáo khoa và tài liệu học tập, nói với cô: “Ai bảo để cậu ngây ngốc, chiều nay cậu tự học trên giường đi.”
Thích Âm: “…”
Kỷ Lưu Thành lạnh nhạt vô tình: “Làm xong đề này đi, tối tớ quay lại kiểm tra.”
Thích Âm cắn môi: “Kỷ Lưu Thành! Dựa vào cái gì mà tớ phải nghe lời cậu?”
Kỷ Lưu Thành: “Cậu có thể không nghe, lần sau ŧıểυ huyệt ngứa thì đừng cầu xin tớ cọ xát ŧıểυ huyệt cho cậu.”
Thích Âm càng giận: “Không phải đáng lẽ nên là tớ nói ƈôи ŧɦịŧ cậu cứng thì đừng có cầu xin nhét vào ŧıểυ huyệt tớ sao? Ý cậu là gì?”
Kỷ Lưu Thành thẳng thắn nói: “Dường như nhu cầu của cậu lớn hơn tớ.”
Thích Âm tức giận ném gối về phía anh: “Cậu thật sự cho rằng nếu không phải cậu thì tớ không thể sao? Bề ngoài của tớ xinh đẹp như vậy, người thích tớ nhiều như vậy, cậu có tin tớ chỉ cần tùy tiện tìm một người thì đều sẽ sẵn sàng làm tớ không?”
“Tớ tin.” Kỷ Lưu Thành nhét gối ra sau lưng Thích Âm, khom người chặn cô ở phía đầu giường, lại nhéo cằm cô.
“Âm Âm, cậu từ nhỏ đã được hoan nghênh, điều này tớ vẫn luôn biết, nhưng từ sau khi nửa đêm cậu đi tới ăn côn ŧɦịŧ của tớ, tớ sẽ không để một người đàn ông nào đến gần cậu, cậu chỉ có thể bị một mình tớ làm.”
Thích Âm bật cười.
Kỷ Lưu Thành hỏi cô: “Cậu cười cái gì?”
Thích Âm đẩy tay Kỷ Lưu Thành đang ở trên cằm mình, bóp lại cằm Kỷ Lưu Thành, “Tớ cũng có thể chỉ để một mình cậu làm, nhưng Kỷ Lưu Thành, cậu cũng phải quản tốt “chú chim non” của cậu, nếu cậu dám dùng đồ dưới háng cậu chơi người khác, tớ sẽ trực tiếp cầm dao chặt đứt nó.”
Kỷ Lưu Thành cũng cười.
Anh bám vào người hôn xuống môi Thích Âm, nói với cô: “Cậu yên tâm, hiện tại tớ đã bị cậu ăn sạch, trong lòng tất cả đều là cậu, không có khả năng làm với người khác.”
Thích Âm đẩy anh: “Toàn nói lời đường mật.”
Kỷ Lưu Thành: “Phát ra từ tận đáy lòng.”
Thích Âm: “Tương lai còn dài, từ từ xem đi.”
Kỷ Lưu Thành lại cầm bài thi tới cho Thích Âm, nhắc nhở cô: “Quả thật tương lai còn dài, nhưng mà hôm nay cậu phải làm hết cái đề này cho tớ, khi nào tớ trở về sẽ kiểm tra.”
Thích Âm: “…”
“Nghe lời.” Kỷ Lưu Thành lại cúi đầu định hôn cô.
Thích Âm quay đầu đi, đẩy Kỷ Lưu Thành ra, tức giận nói: “Cậu lăn đi!”