Thích Âm đã mệt mỏi thực sự, ban đầu cô còn có thể đung đưa eo phối hợp rêи ɾỉ theo, càng về sau liên tục cao trào quá nhiều lần, cô trực tiếp ngủ ở trong ngực Kỷ Lưu Thành.
“Âm Âm? Ngủ rồi à?”
“Ưm…”
Nhìn dáng vẻ mơ mơ màng màng của cô gái bị mình làm, Kỷ Lưu Thành cũng không nỡ tiếp tục nữa, bế cô đến bồn tắm, tách hai chân cô ra, ngồi xổm xuống rửa sạch ŧıểυ huyệt cho cô.
Nơi vốn dĩ mềm mại hồng hào bây giờ đã sưng lên, hoa môi bị kéo ra, huyệt khẩu không có cách nào hoàn toàn khép lại được, khi Kỷ Lưu Thành làm cô không nhìn thấy, bây giờ chính mắt thấy mới giật mình.
Hối hận bản thân không chú ý đến thân thể Thích Âm, giày vò ŧıểυ huyệt của cô đến mức này, tức giận vì Thích Âm khi đau không nói với anh, chỉ biết rêи ɾỉ sung sướиɠ.
“Sao lại phóng đãng như vậy? Đau cũng không biết nói với tớ?”
Chỉ cần Thích Âm kêu “đau” với anh, anh sẽ không làm cô thành bộ dáng đáng thương như thế này.
Nhưng Kỷ Lưu Thành không phải cầm thú như vậy, lại quá mức quý trọng Thích Âm, vì vậy anh chỉ có thể thở hổn hển rửa sạch ŧıểυ huyệt, đỏ mắt nói: “Chờ đến khi em hết sưng, xem anh làm em thế nào.”
Thích Âm đang ngủ mơ hồ đáp lại một tiếng, giống như đồng ý.
Kỷ Lưu Thành không kiềm chế được, ôm Thích Âm vào ngực, hôn lên ŧıểυ huyệt vừa mới được rửa sạch.
Ngay hôm sau Thích Âm bị cảm giác khác thường nơi hoa huyệt đánh thức.
Cô có thể cảm nhận được ŧıểυ huyệt của mình bị thứ gì đó cắm vào, không quá to, rất ấm áp, mang theo hơi ấm, những nơi sau khi đi qua lại có cảm giác mát lạnh.
“Ư ~ ”
Thích Âm hé mắt, thấy bóng dáng quen thuộc, lại nhắm mắt lại, giọng nói vẫn còn ngái ngủ nói: “A… Kỷ Lưu Thành, cậu muốn cưỡng gian tớ sao?”
Kỷ Lưu Thành lại bị cô trêu chọc.
Nhưng ngay sau đó trên mông Thích Âm bị ăn ngay một cái đánh, Kỷ Lưu Thành đánh xong lại xụ mặt dạy dỗ: “Đừng làm loạn, để tớ bôi thuốc cho cậu.”
Kỷ Lưu Thành càng không cho Thích Âm nghịch ngợm.
Thích Âm càng không nghe theo.
Cô vén chăn mình lên, xoa một bên ngực, đồng thời hung hăng co chặt ŧıểυ huyệt phía dưới lại.
“Nếu muốn cưỡng gian tớ thì đến làm đi, cũng đâu phải là tớ không cho đâu.”
Hô hấp Kỷ Lưu Thành nháy mắt liền nặng nề.
Anh nói giọng khàn khàn: “Đừng kẹp, ngoan ngoãn để tớ thoa thuốc cho cậu.”
Thích Âm nhẹ nhàng cười, “Thuốc thì có gì tốt chứ, Kỷ Lưu Thành, cậu tới làm tớ đi, có được không?”
Sắc mặt Kỷ Lưu Thành nháy mắt liền thay đổi.
Nhưng vào lúc này lại có tiếng gõ cửa vang lên, một âm thanh quen thuộc truyền vào: “Thiếu gia, cơm trưa đã làm xong rồi, khi nào thì cháu xuống?”
Kỷ Lưu Thành: “Nhanh thôi, dì cứ xuống trước đợi cháu đi.”
Tiếng bước chân ngoài cửa càng lúc càng xa, lại nhìn Thích Âm trên giường, mới vừa rồi khuôn mặt còn quyến rũ mà lúc này đã lạnh như băng.
Kỷ Lưu Thành lập tức vội vàng giải thích: “Là dì Hoắc.”
Thích Âm: “Tớ biết, tại sao dì ấy lại trở về?”
Kỷ Lưu Thành: “Ba tớ không yên tâm tớ ở đây một mình, nên để dì Hoắc tới đây chăm sóc tớ, sáng sớm hôm nay mới đến, tớ vẫn chưa kịp nói với cậu.”
Thích Âm đá lên cánh tay Kỷ Lưu Thành đang đặt trên chân cô, không nói lời nào đã đi xuống giường.