Hoa huyệt trướng căng, tất cả đều là của Kỷ Lưu Thành, chỉ với điểm này cũng khiến cho Thích Âm rất thỏa mãn.
“Thật thoải mái…” Ngón tay Thích Âm bám vào lưng Kỷ Lưu Thành, trên mặt vẫn còn dư âm của đợt cao trào vừa rồi: “Thật muốn để cho côn ŧɦịŧ của cậu cắm vào trong tớ cả đời…”
Kỷ Lưu Thành nhéo mặt cô, bất đắc dĩ cười: “Nói vớ vẩn gì đấy? Đừng kẹp chặt như vậy, thả lỏng ra một chút, tớ phải rút ra.”
Thích Âm nghe anh nói vậy, hai chân quấn chặt eo anh, làm nũng nói: “Tớ không muốn cho cậu rút ra, cậu không được phép rút ra.”
Kỷ Lưu Thành: “Phải dọn dẹp một chút rồi trở về, chẳng lẽ cậu muốn ở đây ngây người đến sáng mai sao?”
Thích Âm không để tâm: “Ngây ngốc đến sáng mai thì sao?”
Kỷ Lưu Thành hù dọa cô: “Ngây ngốc đến sáng mai, những bạn học khác trong lớp đi đến thì sẽ thấy cậu bị tớ chơi đùa thành bộ dáng nào, đến lúc đó ai có thể nhịn được? Sợ rằng là muốn đi đến cưỡиɠ ɦϊếp cậu, cậu không sợ sao?”
Thích Âm nhướng mày, vòng tay qua cổ Kỷ Lưu Thành, thổi vào tai anh: “Chẳng lẽ cậu muốn để chuyện đó xảy ra?”
Kỷ Lưu Thành: “Đương nhiên là không!”
Thích Âm: “Vậy tớ còn sợ gì chứ?”
Kỷ Lưu Thành cạn lời, rồi sau đó lại bất lực nhéo má Thích Âm, nói: “Cậu đó.”
Hai người lại ôm nhau vuốt ve an ủi một lát, vuốt ve xong, cho dù “chú chim non” có liều mạng bám lại ŧıểυ huyệt, Kỷ Lưu Thành vẫn rút nó ra.
Thích Âm cắn môi dưới, không hài lòng nói: “Ai cho cậu rút nó ra?”
Kỷ Lưu Thành: “Nó cũng đã mềm nhũn rồi.”
Thích Âm chẹp miệng.
“Về nhà trước,” Kỷ Lưu Thành chịu không nổi dáng vẻ uất ức của Thích Âm, liền nhẹ hôn lên môi cô, dỗ dành nói: “Thật sự không thể ngây người ở đây.”
Thích Âm nói: “Cậu phải tiếp tục làm tớ sau khi về nhà đấy.”
Kỷ Lưu Thành quả thực không biết nói gì cho phải, anh vừa thu dọn bàn ghế hỗn độn, vừa dọn hết những tờ giấy bị thấm tϊиɦ ɖϊƈh͙ cùng máu, sau khi đã ổn thỏa mới mở miệng:
“Âm Âm, cậu có thể dè dặt một chút được không?”
Thích Âm hỏi lại: “Cậu thích dè dặt sao?”
Kỷ Lưu Thành tách hai chân Thích Âm ra, lấy khăn giấy lau ŧıểυ huyệt bị làm cho hỗn độn, đèn trong lớp đã tắt, bên ngoài cũng hoàn toàn tối đen, Kỷ Lưu Thành không thể thấy rõ hình ảnh của huyệt khẩu Thích Âm, nhưng vẫn cảm nhận được sự mềm mại như cũ.
“Tớ thích cậu.”
Thích Âm đờ người.
“Cậu, cậu nói cái gì?”
“Tớ nói,” Kỷ Lưu Thành giúp Thích Âm mặc váy, hôn lên mặt cô, lại lặp lại câu nói vừa rồi: “Âm Âm, tớ không thích dè dặt, tớ thích cậu.”
Thích Âm đỏ mặt.
Tim đập loạn nhịp.
Cô thậm chí trong nháy mắt còn không biết nên thả tay và chân của mình như thế nào.
Lúc này ngược lại là Kỷ Lưu Thành càng thêm bình tĩnh, anh mặc xong áo ngực và áo trên cho cô, sau đó nhéo nhéo mặt cô hỏi: “Sao không nói nữa?”
Thích Âm nhẹ nhàng thở ra một hơi.
Trong lòng nghĩ rằng vẫn còn tốt, đèn trong lớp bị tắt rồi nên Kỷ Lưu Thành không thể nhìn ra cô đang ngượng ngùng, cũng không biết bởi vì câu nói kia mà cô vui mừng đến nhường nào.
“Bởi vì bị câu nói tớ thích cậu dọa sợ sao?” Kỷ Lưu Thành đeo giày cho cô, lại ôm cô xuống đất.
Thích Âm làm bộ không để bụng: “Sao tớ phải sợ? Những lời mà đàn ông nói ở trên giường đều không thể tin là thật.”
Kỷ Lưu Thành: “Nhưng nơi này không phải trên giường.”
Thích Âm: “Có gì khác sao? Không phải cậu vừa mới làm tớ xong sao?”
Kỷ Lưu Thành lại cứng họng, nhưng sau khi cứng họng, anh đã đi được một nước cờ tuyệt vời: “Đúng, mới vừa làm cậu xong, hơn nữa còn khiến cậu rất suиɠ sướиɠ.”
Thích Âm hừ nhẹ: “Lưu manh.”
Kỷ Lưu Thành qua ôm cô, lúc này đây anh ôm cô vào lòng, còn để đầu Thích Âm dựa vào ngực anh.
“Âm Âm, cậu nghe tiếng tim đập của tớ chút đi.”
Thích Âm: “Nghe cái gì?”
“Tớ,” Kỷ Lưu Thành ôm cô, nhắm hai mắt lại nhẹ nhàng nói: “Thật sự thích cậu, muốn cưng chiều cậu, muốn đối xử thật tốt với cậu, muốn ở bên cậu suốt cả đời này.”