Sau Khi Ngủ Với Tình Địch Của Em Gái

Chương 2: Lục Ngọc Trạo

Trước Sau

break

Như cơn gió lướt qua bãi cát ướt, cuốn ẩm ống quần, Dư Ngâm cảm thấy mình bước đi thế nào cũng không tự nhiên.

Cô liếc nhìn Tư Nguyên Phong đang đứng bất động bên cạnh, phát hiện cậu ấy dường như đang thất thần, ánh mắt cô cũng nhìn theo.

“Quen à?”

“Lục Ngọc Trạo, anh trai sinh đôi của Lục Điểm Lôi.”

Dư Ngâm hít một hơi lạnh, nhìn bóng lưng cao lớn đã đi xa, lúc này mới nhận ra, anh ta và Lục Điểm Lôi có chút giống nhau.

Ngũ quan đặc biệt sâu và sắc nét.

“Đi thôi.”

Giọng của Tư Nguyên Phong kéo suy nghĩ của cô trở về. Cô gật đầu, đi theo sau.

Ở phía xa, Lục Ngọc Trạo đã không còn tâm trạng chơi bóng, ánh mắt như keo dính, bám chặt vào bóng lưng Dư Ngâm đang đi ở góc rẽ.

Ban đầu anh còn tưởng Lục Điểm Lôi nói quá, hôm nay gặp mặt mới thấy, cô ả đó đúng là rất biết diễn. Chỉ là một quả bóng rổ ném qua thôi mà, có cần phải hét toáng lên như vậy không.

Hờ.

“Nhìn gì thế?”

Người bạn thân Đàm Nhiêu giật lấy quả bóng rổ trong tay anh, tung người nhảy lên, “bụp” một tiếng, bóng vào rổ chuẩn xác.

Lục Ngọc Trạo nhìn cậu ta, khóe miệng giật giật: “Người vừa rồi chính là thủ phạm làm em gái tôi khóc đấy.”

Đàm Nhiêu không thèm nhìn đôi nam nữ đã đi xa, dường như đã sớm biết, hỏi: “Cậu định giúp nó thế nào?”

Lục Ngọc Trạo nghĩ, ai bắt nạt em gái anh thì anh đánh kẻ đó, nhưng đối phương là một cô gái gầy gò yếu ớt, anh không thể ra tay được.

Dùng tiền đuổi đi?

Chẳng có gì thú vị.

Đang phiền não, giọng nói bâng quơ của Đàm Nhiêu vang lên: “Con nhóc chưa trải sự đời kia, bị cậu ấm như cậu ngủ một lần là hồn siêu phách lạc ngay, làm gì còn nhớ đến cậu bạn thuở nhỏ nào nữa.”

Điều Lục Điểm Lôi ghét nhất chính là Dư Ngâm và Tư Nguyên Phong gần như lớn lên cùng nhau, được xem là thanh mai trúc mã.

Nhưng vì dọn dẹp tình địch cho em gái mà phải bán thân đi quyến rũ phụ nữ, Lục Ngọc Trạo bật cười.

“Tôi mới học cấp ba đã đi tán gái rồi.”

Anh hỏi Đàm Nhiêu: “Bố tôi có tức chết không nhỉ?”

Đàm Nhiêu không đưa ra ý kiến.

Trong khu dân cư, Dư Ngâm và Tư Nguyên Phong chia tay nhau ở cửa, cô hơi mất tập trung, đến cả lời tạm biệt cũng quên nói.

Về đến nhà, bố dượng Mã Tế Vĩ không có ở đó, lòng cô thả lỏng xuống, vội vàng đi mở cửa sổ phòng khách.

Để xua đi mùi rượu và thuốc lá trong phòng.

Cô chưa ăn cơm, nên về phòng trước, theo thói quen khóa trái cửa, ngồi vào bàn học, mở điện thoại.

Trong mắt cô chỉ có Tư Nguyên Phong, từ lúc chuyển trường đến nay đã một học kỳ, cô không để ý đến các bạn nam khác, nên dĩ nhiên không biết Lục Ngọc Trạo ở lớp khác.

Những gì cô biết về Lục Điểm Lôi đều là xem trên tài khoản công khai và diễn đàn của trường, lồng ghép những thông tin hữu ích từ các mẩu tin vụn vặt.

Nhập [Lục Ngọc Trạo] vào ô tìm kiếm, không có gì cả. Là cô nghe nhầm? Hay là viết sai chữ?

Dư Ngâm nhíu mày, nhưng không thể tìm ai để xác nhận.

Ở ngôi trường mới xếp hạng bằng tiền bạc và địa vị này, một cô gái nghèo như cô không có bạn bè. Cô có thể hỏi Tư Nguyên Phong, nhưng không, cô không cho phép mình để lộ bất kỳ mặt tối nào trước mặt cậu ấy.

Cô đành phải tiếp tục tìm kiếm cụm từ “anh trai Lục Điểm Lôi”.

Kết quả đã hiện ra.

Anh Trạo…

Họ đều dùng biệt danh này để chỉ anh ta.

Ông nội là người Đức… nên ngũ quan của hai anh em họ mới sắc nét… thành tích tốt đến mức đã nhận được thư mời nhập học của trường đại học danh tiếng nước ngoài…

Có những người sinh ra đã ở vạch đích.

Dư Ngâm đã quen với điều đó, cô chỉ muốn biết anh ta học lớp nào. Tiếp tục lướt xuống, cuối cùng, cô đã thấy được câu trả lời mình muốn.

Lớp 12-7!

Ở tầng dưới lớp cô.

Phù—

Dư Ngâm thở ra một hơi dài. Cô đặt điện thoại xuống, vào bếp đun nước, chuẩn bị pha một gói mì.

Tiếng chìa khóa tra vào ổ vang lên ở huyền quan.

Lưng cô lập tức cứng đờ, bóng người mỏng manh đứng sững tại chỗ, như một con búp bê dây cót hỏng hóc lâu ngày, cứng nhắc quay đầu lại.

“Chú…”

Mã Tế Vĩ lại say bí tỉ, mặt đỏ bừng, mắt híp lại, không thèm để ý đến cô, sau khi đá văng giày, ông ta lảo đảo ngã xuống ghế sô pha, ngáy khò khò.

Bên tai Dư Ngâm vang lên tiếng nước sôi ùng ục trong ấm điện, trong lòng cô thầm cầu nguyện, nước sôi nhanh lên một chút, nhanh lên một chút nữa.

Cô muốn nhanh chóng trốn về phòng mình.

Sáu giờ sáng, Dư Ngâm rón rén ra khỏi nhà, không đợi Tư Nguyên Phong ở đối diện, nhanh chóng đến trường.

Cô muốn tìm anh trai của Lục Điểm Lôi để nói chuyện. Một ŧıểυ thư nhà giàu như vậy, chắc chắn không thiếu con trai theo đuổi, vậy thì đừng quấn lấy Tư Nguyên Phong nữa.

Dư Ngâm đến trường sớm hơn thường lệ hai mươi phút, ngồi rình ở con đường bắt buộc phải đi qua để vào khu giảng đường. Dù chỉ gặp một lần, nhưng khuôn mặt của Lục Ngọc Trạo đủ khiến người ta khó quên.

Ngũ quan rất sắc nét, khiến người ta không dám nhìn lần thứ hai.

Sáu giờ năm mươi… bảy giờ hai mươi…

Chỉ còn năm phút nữa là vào tiết học buổi sáng.

Trong trường đã chẳng còn mấy ai, Dư Ngâm cũng bắt đầu nản lòng, thì bóng dáng cao gầy kia cuối cùng cũng đủng đỉnh xuất hiện.

Tim cô đập như dây pháo được châm lửa, tóe ra những tia lửa lách tách. Đừng nói là bắt chuyện với người khác giới xa lạ, ngay cả trong lớp, số lần cô nói chuyện với các bạn nữ cũng ít đến đáng thương. Chưa kịp tiến lên, đầu lưỡi đã líu ríu trong miệng.

Cô hít một hơi thật sâu, tự cổ vũ mình hết lần này đến lần khác. Chỉ cần xông lên nói rõ ràng, có lẽ sau này Lục Điểm Lôi sẽ không còn theo đuổi Tư Nguyên Phong nữa, điều này chỉ có lợi chứ không có hại cho cô.

Phù—

Vẻ mặt chàng trai lạnh lùng, mệt mỏi, sắp bước vào khu giảng đường. Dư Ngâm lấy hết can đảm, chạy nhanh tới, chặn anh lại.

“Bạn học, chào cậu…”

Giọng cô không giấu được sự run rẩy.

Lục Ngọc Trạo mắc chứng khó ở lúc mới ngủ dậy, mỗi buổi sáng là lúc tính tình tệ nhất, vốn đã không kiên nhẫn, giờ lại bị người khác cản đường, đôi mày rậm nhíu lại một cách lạnh lùng.

Nhưng khi ánh mắt dừng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, đôi mày nhíu chặt của anh giãn ra, đáy mắt lạnh lẽo thoáng vẻ ngạc nhiên.

Dư Ngâm lấy hết dũng khí, nhưng không dám nhìn thẳng vào đôi mắt đen sâu thẳm của anh, cô cúi đầu, rụt rè mở miệng: “Cậu… có thể quản em gái của cậu được không? Đừng để cô ấy đi cướp bạn trai của người khác…”

Không khí xung quanh dường như ngưng đọng.

Ánh mắt của Lục Ngọc Trạo trơ tráo đánh giá cô.

Dư Ngâm hơi cúi mắt, nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng, cô lập tức có chút bối rối, muốn nói gì đó, nhưng lại không hiểu sao không dám lên tiếng trước mặt anh.

Lúc này, anh cười như không cười: “Đăng ký kết hôn rồi à?”

“…”

Dư Ngâm bị nghẹn đến tim đập nhanh hơn, cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng giọng nói lại không giấu được sự chột dạ: “Dù sao thì chúng tôi cũng tâm đầu ý hợp… Cậu bảo em gái cậu đừng phí công vô ích nữa… Nếu không thì, đừng, đừng trách tôi tung chuyện cô ấy quấy rầy bạn trai tôi ra ngoài…”

Chậc.

Anh nghĩ, Đàm Nhiêu nói đúng.

Con nhóc này đúng là thiếu ȶᏂασ.

Một lúc lâu không nghe thấy đối phương trả lời, Dư Ngâm hoảng hốt ngước mắt lên.

Chỉ thấy Lục Ngọc Trạo gật đầu.

Lòng cô khẽ động, đáy mắt sáng lên, có chút kinh ngạc. Anh ta dễ dàng thay đổi thái độ như vậy sao?

Lục Ngọc Trạo cũng đang nhìn cô, không chớp mắt.

Dư Ngâm nhận ra, như bị lửa liếʍ phải, cô liền sợ hãi, vội dời mắt đi, lồng ngực đập vừa nhanh vừa loạn.

“Nếu cậu… đã đồng ý khuyên cô ấy, vậy tôi…”

Lục Ngọc Trạo lười biếng ngắt lời cô: “Cướp người của cô thì sao?”

Hả?

Hàng mi dài của Dư Ngâm run lên, cô ngẩng đầu lên với vẻ không thể tin nổi.

Khuôn mặt đẹp như tranh vẽ của Lục Ngọc Trạo thấm đẫm vẻ ngạo mạn, cái điệu bộ coi thường người khác của anh đúng là trời sinh: “Chỉ cần em gái tôi thích, tôi đều sẽ giành về cho nó.”

“…”

Dư Ngâm nghẹn lời.

Anh đột nhiên tiến lên, khoảng cách chưa đến một bước chân, nhưng lại tạo ra cảm giác áp bức mạnh mẽ, khiến người ta phải nín thở.

Dư Ngâm căng thẳng siết chặt lòng bàn tay.

Lục Ngọc Trạo cúi người xuống, đuôi mắt hẹp dài hơi nhếch lên, mang theo một chút phóng túng, nói là vênh váo hung hăng cũng không ngoa.

“Cô cản đường, tôi sẽ giải quyết cô.”

break
Trước Sau

Báo lỗi chương

Ngôn tình sắc Đam mỹ sắc