Thân mèo của Kỳ Thịnh đau đớn như bị nghiền nát, nghĩ chắc mẩm là gân cốt gãy lìa rồi.
Trong lúc lộn nhào trên không trung, hắn cắn chặt răng, cảm ứng Kim Đan, vận hành tâm pháp, cố gắng muốn giảm thiểu tổn thất đến mức tối đa khi rơi xuống đất.
Trong nháy mắt khi linh lực trong cơ thể bắt đầu khởi động, một bàn tay đã đón lấy hắn. Ngay sau đó, hắn được ôm vào một vòng tay mềm mại, hương thơm mà chỉ riêng thiếu nữ mới có dần thấm vào chóp mũi.
Hương này giống như là một loại hương hoa thanh nhã, thoang thoảng rồi lại ngọt ngào.
Cả người hắn đều không được tự nhiên, muốn thoát ra. Nhưng mà thân thể hắn bị hao tổn, sức lực cũng mềm như bông.
Có lẽ rằng thiếu nữ kia tưởng rằng hắn bị sợ hãi, nên bèn ôm chặt hơn, một tay còn xoa đầu của hắn, nhẹ nhàng trấn an: “Ngoan ngoan, không sao hết…”
Là giọng nói của A Kiều.
Kỳ Thịnh khẽ sửng sốt. Bỗng dưng hắn nhớ tới câu chuyện người ta hay truyền miệng mà hắn nghe được khi xuống núi rèn luyện —— anh hùng cứu mỹ nhân.
Thế này quá vớ vẩn.
"Này, đại sư huynh đến rồi kìa, đừng đánh nữa!" A Kiều hét lên với đám người đang ẩu đả.
Kỳ Thịnh:...
Các đệ tử nháy mắt cứng còng tại chỗ, tư thế của mỗi người bị nhìn không sót lại cái gì: Có có người vừa giơ kiếm chiêu, có người chạy trối chết, có người lăn xuống đất vật lộn… Tư thái muôn vàn, rất là buồn cười.
Ai mà không biết đại sư huynh kiêm quản hình phạt của Giới Luật Đường, rất nghiêm khắc?
“Chạy mau a!” Không biết là ai trong đám người chợt hét một tiếng.
Các đệ tử sôi nổi phục hồi tinh thần lại, nháy mắt như hóa thành chim thú tản đi.
“Thiết, dám đánh không dám nhận……” A Kiều khịt mũi coi thường.
“Cắt, dám đánh không dám nhận..." A Kiều khịt mũi coi thường.
Kỳ Thịnh rất muốn nở một nụ cười lạnh.
Lấy hắn hù người? Hắn đáng sợ như vậy sao?
Mà thôi, tìm được sư phụ mới là chuyện quan trọng nhất hiện giờ.
Hắn lại bắt đầu giãy dụa, muốn A Kiều thả mình xuống.
"Đừng nhúc nhích, ngươi vừa mới bị kiếm khí đánh trúng, trên người khẳng định còn có thương tích, ta giúp ngươi xem qua một chút." A Kiều vừa vuốt ve hắn, vừa ôn nhu dỗ dành.
Đúng rồi, Kỳ Thịnh còn chưa kịp điều động linh lực để chữa trị vết thương trên cơ thể.
A Kiều hỏi: “Ngươi có chủ nhân không?”
Kỳ Thịnh theo bản năng lắc lắc đầu.
A Kiều nửa tin nửa ngờ giơ tay lên, ngón trỏ và ngón giữa khép lại, linh lực dập dờn giữa ngón tay, dò xét toàn thân Kỳ Thịnh.