A Kiều ngước mắt lên, vừa vặn đối diện với ánh mắt người nọ nhìn tới.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, trong đôi mắt phượng đen nhánh kia vốn đạm mạc vô tình, nhưng mà vào giây phút nhìn thấy nàng, ánh mắt hơi lóe, băng sương nơi đáy mắt tan rã, toát ra một chút nhu tình nhàn nhạt.
Nàng ngẩn người, sau đó nhanh chóng dời ánh mắt đi.
“Hôm nay không phải là Nhị sư huynh giảng bài sao?" Nàng nhỏ giọng kề tai nói nhỏ với Hạ Hòa.
Vẻ mặt Hạ Hòa đau khổ, nàng ấy lắc lắc đầu: "Không biết a…”
A Kiều thở dài, lại nghe Hạ Hòa kinh ngạc hỏi: "A Kiều, sao mặt ngươi lại đỏ như vậy? Có phải là phong hàn chưa khỏi hẳn, lại phát sốt rồi không?”
A Kiều sờ sờ mặt mình, quả nhiên có chút nóng lên. Nàng mơ hồ đáp: "Ừ, có lẽ vậy.”
Rõ ràng đã có ba ngày xây dựng tâm lý, nhưng khi A Kiều lần nữa nhìn thấy Kỳ Thịnh, trong đầu vẫn không tự chủ được mà hiện ra những hình ảnh đó.
Trực giác của Hạ Hòa nói cho nàng ấy biết có gì đó không đúng, đang lúc muốn truy hỏi, lại nghe được hai tiếng "cộc cộc" vang lên.
Đây là âm thanh có người cong ngón tay gõ gõ mặt bàn. Mỗi lần Kỳ Thịnh nghe có người thì thầm trong lớp, đều sẽ nhắc nhở như vậy.