Triệu Ngọc tựa vào bên người Thái Hậu lấy lòng, nó có gương mặt giống Quảng Đức trưởng công chúa, cho nên cũng giống với Khâu quý phi.
Đối mặt với gương mặt có bảy phần tương tự với tỷ muội tốt, cho dù biết phẩm hạnh của nó chẳng ra gì, Thái Hậu cũng không tỏ ra khó chịu, thậm chí coi như hiền từ.
Nhưng càng làm cho bà ấy đau lòng, là một đứa bé khác chỉ biết lẳng lặng ngồi ở một bên không dám cử động.
“Kiềm Nhi, con lại đây.”
Triệu Ngọc không vui chu miệng: “Ngoại tổ mẫu, Ngọc nhi muốn ngồi bên cạnh người!”
Một bên khác của Thái Hậu là Chu Hoan Tửu đang ngồi, chỉ còn có một bên này.
Chu Hoan Tửu hết sức tập trung gặm bánh trong tay.
Cờ rốp, cờ rốp, cờ rốp.
Thái Hậu nhẹ nhàng đẩy nó ra: “Ngọc nhi ngoan, mang đồ ăn sáng đến phòng của con mà ăn đi có được không?”
Việc được ở trong phòng của mình ăn cơm có sức hấp dẫn rất lớn với trẻ con, Triệu Ngọc rất dễ dàng đã bị dụ đi.
Triệu Kiềm đi tới bên cạnh Thái Hậu, cũng không dám ngồi xuống, quy quy củ củ đứng ở đó, lông mi run run cho thấy trong lòng cậu đang rất bất an.
Bối Tịnh Sơ nhìn mà không đành lòng: [Rõ ràng là đứa trẻ này đã bị bắt nạt rất nhiều lần rồi, thật là đáng thương mà.]
Thái Hậu sờ sờ đầu của cậu: “Lúc nãy con cũng là muốn đến, tại sao lại không nói?”
“Mẫu thân nói, đệ đệ còn nhỏ, làm huynh trưởng phải nhường cho đệ đệ, không thể tranh đoạt với đệ đệ.”
Thái Hậu thở dài, Quảng Đức thật là tạo nghiệt mà.
Nếu bà ấy có hai đứa nhỏ, bà tình nguyện để hai đứa nhỏ cãi vã tranh đoạt ồn ào đến mức khiến bà ấy đau đầu, cũng không muốn một trong hai đứa phải chịu thiệt thòi, luôn phải nhường nhịn chịu thiệt.
“Đệ đệ là nhỏ tuổi, nhưng con cũng chỉ lớn hơn nó hai tuổi mà thôi, cũng là một đứa trẻ, cái gì mà nhường hay không nhường chứ, muốn cái gì cứ lớn tiếng nói ra.”
“Có thể thỏa mãn yêu cầu được hay không là việc của người lớn, trẻ con chỉ cần nói ra thôi.”
Chu Hoan Tửu gặm bánh trong tay.
Cờ rốp, cờ rốp, cờ rốp.
Bé không phải là không muốn nói chuyện, nhưng bé đã bị muộn giờ học rồi.
Cờ rốp, cờ rốp, cờ rốp.
Nhân Thọ Điện cách Hoằng Văn Quán rất xa, vì để cho bé được nghỉ ngơi nhiều chút, Thái Hậu đã dặn dò cung nhân gọi bé rời giường hơi sát giờ học một chút.
Chu Hoan Tửu không dám trì hoãn thời gian chút nào, vừa mặc xong quần áo liền bắt đầu nhanh chóng ăn bữa sáng.
Bé há miệng thật to ăn ngấu nghiến, trông hệt như dân tị nạn bị đói bụng ba ngày vậy.
Cờ rốp, cờ rốp, cờ rốp.
Bối Tịnh Sơ nghe Thái Hậu lên tiếng khai sáng cho Triệu Kiềm, đã dự kiến được ngày lành sau này: [He he he, muốn cái gì phải nói ra, có phải là ta muốn thứ tốt trong tiểu khố của tổ mẫu, tổ mẫu cũng sẽ cho ta hay không?]
[Ha ha ha, cả đống vàng đều vào trong chén của ta, tổ mẫu nhất định sẽ cho ta đúng không?]
[Trước tiên định ra một cái mục tiêu nhỏ, dọn sạch kho vàng của tổ mẫu!]
Thái Hậu: … Có tôn nữ như con thật là phúc khí của ta á!
Không, ta là thật chịu thua con rồi!
Triệu Kiềm: “Nhưng mà, nếu để mẫu thân biết bà ấy nhất định sẽ mắng con!”
Thái Hậu buông áo bông nhỏ lòng dạ hiểm độc Bối Tịnh Sơ ra, hai tay nắm tay của Triệu Kiềm: “Không có việc gì, ngoại tổ mẫu là mẫu thân của mẫu thân con!”
“Sau này con cứ yên tâm dũng cảm mà nói ra, nếu nó còn dám mắng con, ngoại tổ mẫu đuổi nó về!”