Thái Hậu bỗng nhiên được khen, suýt chút nữa đỏ mặt, nhưng câu nói tiếp theo lại làm bà ấy cười không nổi.
[Khuyết điểm duy nhất chính là phản nghịch.]
Tuy rằng chưa từng nghe qua cái từ này, nhưng mà hai chữ gom lại, Thái Hậu đã có thể hiểu được chính xác ý nghĩa của nó.
Còn không phải là phản nghịch sao.
Thái Hậu chỉ có một đứa con là hoàng đế, đồng thời cũng chỉ có một mình Bối Tịnh Sơ là tôn nữ nên bà ấy không thể nào hiểu được suy nghĩ của trưởng công chúa, sao có thể đối xử bất công giữa hai đứa nhỏ một cách tự nhiên tới như vậy?
Còn nữa, Quảng Đức tới cầu học cho con thứ, theo lời Sơ Nhi nói, chính là đứa nhỏ đó sẽ hại c.h.ế.t nàng ta.
Quảng Đức trưởng công chúa là nữ nhi duy nhất mà Khâu quý phi để lại, Thái Hậu không cho phép loại chuyện này xảy ra.
Muốn ngăn cản chuyện này, tốt nhất phải đưa người tới bên cạnh mình.
Nhưng Thái Hậu không thể đến phủ trưởng công chúa mà ở được.
Cho nên bà ấy nói: “Ai gia gần đây có chút nhớ ngươi, giúp ai gia một việc, hãy đưa hai đứa nhỏ của ngươi tới Nhân Thọ Điện ở một đoạn thời gian đi.”
“Để ai gia nếm thử niềm vui quây quần bên con cháu.”
Trưởng công chúa vừa nghe vậy lập tức cười rộ lên, đây chính là vinh quang to lớn.
Bối Tịnh Sơ bực bội, gãi gãi mớ lông thưa thớt trên đầu của mình làm cho mấy cọng lông dựng thẳng lên, cả cái đầu trông hệt như một con nhím biển.
[Không muốn gặp đứa con thứ của nàng ta cho lắm, bực mình quá!]
Trưởng công chúa tạ ơn, sau đó lại mở miệng: “Mẫu hậu, trưởng tử của nhi thần u ám nặng nề, nói chuyện cũng chanh chua.”
“Đến lúc đó lỡ xúc phạm đến người thì không tốt, vẫn là con thứ cởi mở đáng yêu, lanh lợi hoạt bát. Nếu không nhi thần chỉ mang con thứ đến đây thôi có được không ạ?”
Bối Tịnh Sơ nhịn không được: [U ám nặng nề? Người ta chỉ là ít nói mà thôi!]
[Người ta chỉ là có chút hướng nội, không thích xã giao, ngươi có thể nói hắn trầm tính, nhưng không thể nói là u ám nặng nề nha!]
[Trẻ con an tĩnh một chút không tốt hơn so với đứa trẻ hư mà ngươi thích hay sao?]
[Ta đã có thể tưởng tượng ra đại nhi tử của ngươi đã phải chịu bao nhiêu bất công từ ngươi rồi!]
Thái Hậu cũng đã tưởng tượng ra.
Hoàng đế lúc nhỏ từ sau khi bắt đầu phản nghịch cũng không thích nói chuyện với người khác.
Bà ấy đều chưa từng cảm thấy con của mình xấu xa thế nào, chỉ là đau lòng khi nhi tử không thích thân thiết với mình mà thôi.
Thái Hậu không hiểu hết mọi tình huống, cũng không thể trực tiếp mở miệng chỉ trích.
Chờ Quảng Đức mang hai đứa nhỏ tiến cung, bà ấy sẽ xem xét lại chuyện này là như thế nào.
Trưởng công chúa hồi phủ, nói tin tức này với hai đứa nhỏ.
Tiểu nhi tử Triệu Ngọc lập tức nhào lên, chớp đôi mắt, làm nũng nói: "Mẫu thân, tiến cung tại sao lại là chuyện tốt thế?"
Trưởng công chúa nhéo khuôn mặt mập mạp mềm mại của tiểu nhi tử, hết mực cưng chiều, kiên nhẫn giải thích: "Thái Hậu là nữ nhân tôn quý nhất Việt Triều, ở bên cạnh bà ấy, chứng minh con được Thái Hậu thích, những người khác đều sẽ tôn trọng con."
"Hơn nữa lúc con đi đến đó, không được gọi Thái Hậu, phải gọi là ngoại tổ mẫu, Thái Hậu là ngoại tổ mẫu của các con."
"Chỉ có lúc nào đông người mới gọi là Thái Hậu."
Tiểu nhi tử cái hiểu cái không, nhưng trưởng công chúa không lo lắng, đứa nhỏ này rất lanh lợi, miệng lại ngọt.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có thể chọc cho Thái Hậu vui vẻ.
Hơn nữa, trẻ con ấy mà, phạm một lỗi nhỏ, chỉ cần không phải sai lầm nghiêm trọng, bệ hạ và Thái Hậu đều sẽ không so đo.
Trẻ con thì có thể phạm lỗi nghiêm trọng gì chứ?
Hơn nữa, Ngọc nhi của nàng thông minh tuyệt đỉnh, chỉ cần dạy qua một chút, những quy củ đó sẽ đều học được hết thôi.
Lúc này trưởng công chúa còn không có ý thức được sức phá hoại của đứa trẻ hư này.
Sau khi nói xong, trưởng công chúa mới nhớ tới đại nhi tử của mình.
Triệu Kiềm đứng ở một bên, đầu hơi cúi thấp, nhìn qua rất là nhút nhát.
Trưởng công chúa vừa nhìn liền thấy tức giận, nhi tử của nàng ta sao lại có thể có bộ dáng yếu đuối như thế này, chẳng có điểm nào giống công tử hoàng tôn cả.
"Triệu Kiềm."
Bị mẫu thân kêu cả tên lẫn họ, Triệu Kiềm theo bản năng cứng đờ người.
Mỗi khi mẫu thân gọi cậu như thế chính là lúc bà đang tức giận, Triệu Kiềm đã rất quen thuộc.
"Ngươi nghe rõ chưa?"
Giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, so với giọng điệu dịu dàng nhỏ nhẹ lúc nãy khi nói chuyện với Triệu Ngọc quả thật là cách biệt một trời một vực.
Trưởng công chúa vẫn luôn tự cho là bản thân đối xử với hai đứa nhỏ công bằng công chính, nhưng chỉ qua một lần đối thoại đã lộ rõ sự thiên vị mà chính nàng ta cũng không nhận ra.
Nhưng ở trong mắt của Triệu Kiềm, lại khác biệt rõ ràng tựa như ranh giới của Hán và Sở.
Trưởng công chúa tức giận quát lớn, Triệu Kiềm bị dọa cả người có chút run rẩy.
"Nghe rõ rồi."
Cậu cảm thấy giọng của mình đã rất lớn, nhưng mẫu thân vẫn không hài lòng:
"Ngươi là con mèo sao? Lí nhí như muỗi kêu ai mà nghe, lớn tiếng chút!"
"Rõ rồi ạ!"
"Lớn tiếng nữa!"
Triệu Kiềm chỉ thấy phiền, đặc biệt là đệ đệ còn đang ở một bên nhìn, cậu không còn sức lực để nhìn biểu cảm của đệ đệ, nhưng cảm giác bị người khác nhìn chằm chằm như vậy làm Triệu Kiềm cực kỳ lúng túng.
Vì thế, cậu dùng hết sức bình sinh rống lên: "Nghe rõ! ! ! ! ! !"
Mấy chữ này lấp đầy lỗ tai của cậu.
Như vậy, mẫu thân đã vừa lòng chưa?
Sau đó, mẫu thân ngây ngẩn cả người.
Đôi lông mày tinh tế nhíu chặt vào nhau, cả khuôn mặt trở nên vặn vẹo dữ tợn.
Một cảm xúc sợ hãi tràn ngập trong lồng n.g.ự.c Triệu Kiềm, cậu muốn chạy, nhưng lại không dám động đậy.
"Rống cái gì đó hả! Ngươi muốn làm phản à!"
"Ai cho ngươi nói chuyện với mẫu thân ngươi lớn tiếng như vậy hả!"